• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân Như Ly vừa ra ngoài không bao lâu, Mạc Vân Sam cũng gọi một chiếc taxi đến một quán cà phê trong khu CBD*.

* CBD là viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.

Buổi sáng quán cà phê rất náo nhiệt, rất nhiều công nhân viên áo trắng đi làm xếp hàng dài trước quầy bar đợi gọi cho mình một ly cà phê mang đến công ty; còn có người đang ngồi bên cửa sổ tay cầm sách chăm chú đọc, không chút nào bị âm thanh hỗn loạn xung quanh quấy rầy; cũng có một số người giống như nàng đến đây để bàn chuyện công việc.

Mạc Vân Sam mang kính râm và khẩu trang đi vào một phòng ghế lô trong quán.

Không biết có phải bởi vì tai tiếng khoảng thời gian trước, hay là cái gì khác không mà gần đây tỷ lệ nàng bị nhận ra trên phố so với lúc trước lớn hơn rất nhiều. Vì để phòng ngừa những chuyện làm chậm trễ thời gian không cần thiết, lúc nàng ra ngoài che kín hơn rất nhiều so với trước đây.

Người mà hôm nay Mạc Vân Sam gặp là một vị đạo diễn đã từng nhận được giải thưởng Đạo diễn mới xuất sắc nhất, tuổi tác ngoài ba mươi, đoạt giải nhờ tác phẩm đầu tay, sau đó thì không còn tác phẩm xuất sắc nào nữa.

Vị đạo diễn này là một nữ nhân cao gầy buột tóc đuôi ngựa trông rất giỏi giang, khuôn cằm góc cạnh không chút mỡ thừa, cảm giác đầu tiên cho người ta chính là không dễ tiếp cận.

Cô ấy nhìn Mạc Vân Sam tiến vào, đứng lên chào hỏi, "Mạc lão sư."

"Chào cô," Mạc Vân Sam cười nhạt, "Tôi nên xưng hô với cô thế nào đây? Đạo diễn Cao?"

"Mạc lão sư gọi như thế nào cảm thấy thuận miệng là được, gọi tôi là Tiểu Cao cũng có thể."

So với bề ngoài thanh lãnh rất bất đồng, vị đạo diễn họ Cao này thái độ rất khiêm tốn, nụ cười trên mặt tuy không tươi tắn rõ ràng nhưng thanh âm lại rất ôn hòa.

Ấn tượng đầu tiên của Mạc Vân Sam với cô ấy có hơi thay đổi.

"Mạc lão sư muốn uống gì? Hiện tại có rất nhiều người, để tôi trực tiếp đến quầy order." Cao Hàn hỏi.


"Caramel...." Mạc Vân Sam do dự một lát, thay đổi chủ ý, "Cà phê đen đi, cảm ơn."

Cao Hàn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Trước đây Mạc Vân Sam cũng đã lục tục gặp qua vài vị đạo diễn trẻ tuổi, sau khi nói chuyện một hồi thì không phải là hận đời thì cũng là oán giận hoàn cảnh hiện tại quá khó tìm người đầu tư, nếu không thì cũng là một bộ "độc lập hậu thế" rất khó ở chung.

Làm một người sáng tạo thì đầu óc có lẽ sẽ có bất đồng so với người thường, có một chút tật xấu thì cũng có thể hiểu được, nhưng còn chưa đạt được vị trí nhất định trong nghề mà đã treo cái giá đạo diễn lên, tự nhận là cao nhân nhất đẳng, người như vậy nếu không phải trời sinh cẩm lý thì khi nghĩ đến đều sẽ cảm thấy không đi được lâu dài.

Với nàng mà nói, một người có thể làm nên đại sự, thứ đầu tiên phải học đó chính là "khiêm tốn". Ngày thường nàng thường tự luyến nhưng nếu thật sự bắt đầu làm việc, khổ cực cũng không thiếu hay ít hơn bất luận kẻ nào. Cho dù là nhận được tượng vàng Oscar đi chẳng nữa, nàng cũng không cho rằng kỹ thuật diễn của bản thân cao thâm hơn bao nhiêu so với những nữ diễn viên đề danh cùng giới, có đôi khi nhiều một chút hoặc ít một chút vận khí, kết quả sẽ hoàn toàn bất đồng.

Vị đạo diễn trước mắt này cho nàng cảm giác cũng không tệ lắm.

Nếu đã hạ quyết tâm làm một chuyện gì rồi, nàng chắc chắn sẽ làm được tốt nhất.

......

Vài phút sau, Cao Hàn mở cửa tiến vào, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

"Mạc lão sư, cà phê đã gọi xong rồi, nhân viên phục vụ đang làm, chắc là phải hơn mười phút nữa mới có. Thật là xin lỗi, bởi vì sáng nay tôi có một cảnh phải quay ở gần đây cho nên chỉ có thể hẹn cô ở bên này, buổi sáng người ở đây sẽ tương đối nhiều." Cô ấy giải thích nói.

Mạc Vân Sam cười lắc đầu, "Không quan trọng, vốn dĩ chúng ta gặp mặt cũng không phải là vì uống cà phê, chờ một lúc cũng có quan hệ gì nhỉ?"

Cao Hàn cũng thả lỏng hơn, nói: "Ở trong điện thoại Mạc lão sư nói muốn tâm sự chuyện quay phim với tôi, nói thật tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn."

Mạc Vân Sam: "Tôi còn tưởng cô sẽ cho rằng tôi là kẻ lừa đảo chứ."

Cao Hàn nghiêm trang trả lời: "Trước đây tôi đã có Wechat của trợ lý Tề rồi, người mà cô ấy đẩy cho tôi hẳn không phải là kẻ lừa đảo."

Trợ lý Tề ở trong miệng của cô ấy chính là trợ lý chim cánh cụt nhỏ thời gian trước Mạc Vân Sam đã tuyển dụng.

"Hai người quen biết nhau từ khi nào vậy?" Mạc Vân Sam tò mò.

Trong lòng không khỏi cảm thán: Tiểu trợ lý này của mình quen biết không ít người ha!

"Tôi nhớ là ở một phim trường nào đó, cụ thể là bộ nào thì tôi quên rồi, bất quá cô ấy để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, lúc đó cô ấy hình như là một trợ lý của diễn viên thế thân thôi, nhưng mà chào hỏi mọi người một vòng thì mọi người đều cho rẳng cô ấy là trợ lý của một diễn viên mới nào đó. Tôi thêm cô ấy.....Là cô ấy đột nhiên đi tới thỉnh cầu, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã lấy điện thoại tôi, sau đó còn ngại ngùng trả lại."

Cao Hàn cong môi cười tươi lần đầu tiên, "Xem ra Mạc lão sư nhặt được bảo vật rồi."

Ở trong giới giải trí, có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ với người khác là năng lực đầu tiên quan trọng nhất, ở bên trong nhân tình xã hội, lần gặp mặt đầu tiên để lại cho người ta ấn tượng càng tốt, về sau có việc cần người ta hỗ trợ, tỷ lệ bị cự tuyệt cũng sẽ càng nhỏ hơn.

Mạc Vân Sam nói: "Nhìn ra được, đạo diễn Cao rất biết phát hiện ưu điểm của người khác."

"Đây không phải là chuyện đạo diễn phải làm sao." Cao Hàn nói, "Phát hiện ưu điểm trên người nhân vật, không ngừng phóng đại, để cho người xem nhanh chóng yêu thích nhân vật trong câu chuyện đó. Mặc kệ là chính phái hay là vai ác, chỉ cần người xem thích thì ngay lập lức sẽ bởi vì muốn nhìn thấy kết cục của người này mà theo dõi hoàn chỉnh cả bộ phim."

"Tôi đã xem qua lý lịch của đạo diễn Cao, sau < Hắc nguyệt chi đô >, các tác phẩm của cô đều là những bộ kinh phí thấp hoặc là phong cách rất khác so với tác phẩm đầu tiên, đây là vì cái gì?" Mạc Vân Sam lộ ra nụ cười thân thiết, "Tôi không có ý mạo phạm, chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc."

Cao Hàn thản nhiên trả lời: "Sinh kế bức bách."

Mạc Vân Sam nhẹ nhướng mày.

"Cho dù có rất nhiều người không muốn thừa nhận thậm chí là cố tình lảng tránh nhưng sự thật là xã hội này nữ nhân làm bất luận chuyện gì hoặc là được tán thành càng gian nan hơn." Trên mặt Cao Hàn lộ ra bất đắc dĩ, "Có một số nhà đầu tư nữ khi biết đạo diễn cũng là một nữ nhân, phản ứng đầu tiên đều là muốn ước lượng thử xem hạng mục này có đáng tin cậy hay không, trước không suy xét đến việc có thể trở thành tác phẩm nổi tiếng không, mà là có thể thu hồi lại vốn hay không. Có đôi khi, thậm chí so với nhà đầu tư là nam càng thêm hà khắc hơn."

Cô ấy chống khuỷu tay lên bàn, thay đổi tư thế ngồi, tiếp tục nói: "Nhà đầu tư cho bộ phim đầu tiên của tôi là vợ trước, theo ý nghĩa thông túc mà nói thì là tôi dựa vào cô ấy ăn cơm mềm mới có thể không cố kỵ gì tạo ra cho mình một tác phẩm vừa lòng, nhận được giải thưởng đầu tiên."

< Hắc nguyệt chi đô > là một bộ phim đề tài đô thị, vai chính là một người sói tên Lạc Càng, thoạt nhìn không khác gì so với những người chung quanh, cũng có cuộc sống sáng đi làm chiều tan ca như bao người, luôn giữ bổn phận hủ nút lương thiện.

Giống như tất cả những người lương thiện khác, cho dù có bị ức hiếp đến mức nào anh ta cũng chỉ biết một sự nhịn chín sự lành, đổi lại là đối phương càng ra tay nặng hơn.

Vào đêm trăng tròn, anh ta cũng sẽ giống như những người sói khác, sẽ bắt đầu to lớn và mọc những chiếc răng nanh bén nhọn.

Mỗi tháng, trong thành phố đều sẽ thiếu mất vài người.

Ngay từ đầu bộ phim, cảnh sát đã thu hẹp phạm vi mục tiêu đến trên người một viên chức công ty tên Lạc Càng. Nhưng có làm thế nào cũng không tìm thấy được chứng cứ và hung khí gây án, con người lương thiện này lúc đối mặt với cảnh sát đề ra nghi vấn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại không có bất luận sơ hở gì.

Người xem từng chút bị chiêu trò xoay cảnh sát của anh ta bắt làm tù binh, bức thiết muốn biết được kết cục của anh ta.

Toàn bộ bộ phim mang hai màu sáng tối đan xen. Từ việc lựa chọn nhân vật chính có thể nhìn ra, đây là một bộ phim vai chính là vai ác. Ánh sáng chung quy sẽ chiến thắng bóng tối, bộ phim này cũng không ngoại lệ, lấy kết cục nhân vật chính bị tiêu diệt để chấm dứt.

Rất nhiều người nhìn thấy bóng dáng của mình trên người nhân vật chính, đối với kết cục này rất bất mãn nhưng cũng bất đắc dĩ.

Cả một bộ phim cho thấy một thế giới quan rộng lớn, các phân cảnh đánh nhau vô cùng đẫm máu có chân thật.

Rất nhiều người sau khi xem xong lúc biết được đạo diễn là một nữ nhân vô cùng kinh ngạc, tựa hồ như ở bên trong thế giới quan của bọn họ, những bộ phim mà các nữ đạo diễn quay đều liên quan đến đề tài tình yêu và gia đình.

Quay một bộ phim như thế này có rất nhiều nguy hiểm, hơi có một phân cảnh nào đó làm lỗi, số tiền bỏ ra ở giai đoạn đầu nhập trước có khả năng sẽ như đá ném sông. Nếu làm vì mục đích kiếm tiền, chỉ sợ đây không phải là một lựa chọn tốt.

"Sau đó gia đình tôi xuất hiện chút mâu thuẫn, sau lưng lại không có tư bản, chỉ có thể vỗ vỗ chế tác những tác phẩm nhỏ đảm bảo bản thân không bị đói chết." Cao Hàn tiếp tục nói, "Tôi cũng không hoàn toàn phù hợp với tên của mình, là một người rất thế tục."

Bất quá thứ khiến cho Mạc Vân Sam tương đối ngoài ý muốn đó là Cao Hàn mang hết thảy mọi chuyện nói đến vô cùng vân đạm phong khinh, còn ở trước mặt nàng nhắc đến vợ trước.

Mạc Vân Sam không khỏi hỏi lại bản thân, là thời đại thay đổi hay là bản thân có từ trường?

Nàng còn nhớ lúc mới yêu đương với hồ ly tinh, chung quanh thường xuyên có rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn qua.

Mạc Vân Sam cười nói: "Đạo diễn Cao có thể trực tiếp nói ra những chuyện này với tôi, tôi rất thưởng thức phân rộng rãi này."

Cao Hàn: "Thay vì nói là rộng rãi không bằng nói là nhận rõ hiện thực. Người có tài cũng không thiếu, nhưng có một số người dùng cả một đời cũng không có vận khí gặp được Bá Nhạc, tôi cũng tính là may mắn, ít nhất đã từng đứng trên đỉnh cao một lần."

Mạc Vân Sam lắc đầu: "Thứ đạo diễn Cao có được không chỉ là vận khí, còn có cái tâm. Không có phần tâm này, cho dù cái bánh có nhân này nện lên mặt anh ta thì anh cũng sẽ oán giận ra ngoài quá xui xẻo, sao bánh nện lên mặt mà không tự động bay vào miệng luôn."

"Kỳ thật tôi đã xem qua video nhận giải thưởng của Mạc lão sư, cái câu 'về nước hỏi thử xem bạn gái cũ có còn nhớ tôi không?' kia để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc." Cao Hàn nhìn Mạc Vân Sam, ánh mắt chân thành, "Tôi rất bội phục cổ dũng khí này của Mạc lão sư."

"Sao lại nói thế?" Mạc Vân Sam lược hiện kinh ngạc.

Cao Hàn trả lời: "Nếu không phải ôm theo tín niệm không phải là cô ấy thì không thể, vậy làm sao ở một lễ trao giải quan trọng như thế nói ra câu đó."

Mạc Vân Sam mỉm cười: "Tôi còn tưởng người khác sẽ cho rằng tôi đang ở đó khoe khoang bạn gái cũ hoặc là đang giận dỗi.

Cao Hàn chỉ chỉ hai mắt mình: "Cái khác thì không dám nói, nhưng đôi mắt này của tôi cũng xem như là lợi hại. Ánh mắt của Mạc lão sư nói cho tôi biết, cô rất muốn cô ấy."

Cái mũi của Mạc Vân Sam không biết làm sao lại bắt đầu chua xót, bận rộn lo lắng dùng tươi cười che dấu cảm xúc.

"Đôi mắt của đạo diễn Cao đích xác rất lợi hại."

Cao Hàn ôn thanh nói: "Không phải mỗi người đều có thể khiến cho người ta nhớ mãi không quên, cũng không phải mỗi người đều có thể giống Mạc lão sư nghĩa vô phản cố. Sau khi tôi ly hôn, chỉ cảm thấy đó là một loại giải thoát, có thể gặp được một phu quân đúng ý mình quả thật không dễ."

Nói xong câu này liền đem đề tài kéo trở về phim ảnh.

Trong mắt, dường như còn ẩn ẩn mang theo một tia sợ hãi.

Mạc Vân Sam bắt giữ một tia này, lại cảm thấy hình như bản thân nhìn lầm rồi, cũng không tính sẽ miệt mài theo đuổi, theo đề tài tiếp tục nói chuyện sâu hơn.

.......

Trên đường về nhà, Mạc Vân Sam thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ, một bên niệm "tội lỗi, tội lỗi", một bên lên mạng tìm những tin tức liên quan đến Cao Hàn, không có báo đưa tin tường thuật về hôn nhân, mà tai tiếng cô ấy từng có lại là với Trang tổng của Điện ảnh Thiên Ninh.

Mạc Vân Sam sờ sờ cằm, hận không thể ngay lập tức xách cổ hồ ly tinh về nhà kể chuyện bát quái.

Nghĩ như vậy, nàng nhịn không được ở trên xe cười ra tiếng.

Trông hệt như mấy bà thím già ngồi lê đôi mách lải nhải với trượng phu của mình a!

.........

Ân Như Ly không đáp ứng đề nghị thăm hỏi của Trang Ninh, mà là hẹn cô ấy ở một quán rượu gần nhà.

"Xin lỗi xin lỗi, gần đây tôi tai tiếng quấn thân, thật sự là sợ lại có paparazi viết loạn, còn liên lụy đến Trang tổng, cho nên đành phải hẹn cô ở chỗ này. Trang tổng đừng nghĩ nhiều."

Ân Như Ly đầy mặt áy náy, tựa như thật sự cảm thấy bản thân đã làm chuyện rất có lỗi với đối phương.

Trang Ninh ngậm cười: "Ngày hôm qua đến nhà của một người bạn tụ hội, nhớ tới Ân tổng cũng ở tiểu khu kia, thấy đèn trong nhà sáng liền nghĩ thuận đường đến thăm hỏi. Không nghĩ tới Ân tổng lại không ở nhà."

Ân Như Ly thở dài: "Dạo này cứ hay quên, ra cửa cũng quên không tắt đèn, hại Trang tổng đi một chuyến tay không, tôi tự phạt một ly."

Hiện tại một màn này khiến người ta rất khó tưởng tượng được hai người trước đó từng có thời khắc quá mức tràn ngập khói thuốc súng.

Ân Như Ly uống xong một ly, buông ly xuống.


Người trước mặt cười hỏi: "Cuộc sống sau kết hôn của Ân tổng thế nào?"


- ---------


Editor:

( ˘ ³˘)♥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK