Tân Nhuế mồm miệng không rõ nói: "Mình như vậy đều là vì muốn tốt cho cậu, sao cậu còn lấy oán báo ơn chứ!"
"Mình thấy cậu ngại sống lâu quá thì có!" Ân Như Ly hung hăng kẹp chặt cổ Tân Nhuế, rất có ý tứ muốn một cái vặn gãy ngay.
Tân Nhuế nhướng cao mày, "Cậu phản ứng trắng trợn như vậy Tiểu Vân Vân nhìn thấy sẽ nghĩ là cậu chột dạ."
Ân Như Ly cắn răng nói: "Mình thấy cậu chính là muốn trả thù mình hại cậu trật chân."
Tân Nhuế lắc đầu: "Mình là một vĩ nhân biết lấy ơn báo oán, theo các cậu cả một đường chính là vì giờ khắc này. Đừng quá cảm động."
"Cậu là biến thái à?"
"Sao cậu có thể nói mình như vậy! Bảo bảo sẽ thương tâm!"
Mạc Vân Sam giật mình tại chỗ.
Lời Tân Nhuế mới vừa nói phảng phất như là ném xuống một quả bom nước cực vang, làm tâm của nàng oanh một tiếng, sóng gió cuồn cuộn.
Hồ ly tinh mấy năm nay, chưa từng trải qua bất luận đoạn cảm tình gì sao?
Những lời trước đó, chỉ là vì muốn đẩy mình ra?
Đầu óc của Mạc Vân Sam vô cùng rối bời, tim đập cực nhanh, khắp người đều bị thật lớn vui sướng bao phủ.
"Tân lão sư thích nói đùa không phải là chuyện ngày một ngày hai, cô đừng tin là thật." Trên mặt Ân Như Ly vẫn nhất quán treo nụ cười dối trá.
Nhưng Mạc Vân Sam nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ.
"Tôi thích giúp đỡ mọi người cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu cậu có nhu cầu thì cứ nói, tôi sẽ không bủn xỉn tay cũng như thể lực của mình." Nàng tươi cười xinh đẹp lóa mắt, thắng qua dương quang kim sắc trên đỉnh đầu.
Tân Nhuế vỗ vỗ bả vai bạn tốt, "Người ta cũng đã đáp ứng rồi, cậu đừng có ở đó mà thôi tam trở tứ* nữa, đỡ phải để tới lúc đó người ta đổi ý ném cậu lại trên giường, rất thương thân!"
*Thôi tam trở tứ: Ra sức khước từ
"Tân Nhuế!" Ân Như Ly cao giọng, thiếu chút nữa là dọa cho cụ ông bồi tôn tử tới tham quan trường học sợ tới mức té ngã trên mặt đất.
"Làm gì làm gì, nói nhỏ chút, lỗ tai còn tốt lắm!" Tân Nhuế nhíu mày, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, "Nếu cậu chấn điếc mình rồi thì mình sẽ đến nhà cậu ở làm một cái bóng đèn hình người đó."
"Bao nhiêu tuổi rồi còn đùa vui ấu trĩ như vậy. Buổi chiều tôi còn có một buổi diễn thuyết, đi trước với Tân lão sư đây, Mạc tiểu thư cứ tự tiện." Ân Như Ly mỉm cười "xấu hổ mà không mất lễ phép nhưng muốn giết người", nắm lấy cổ áo Tân Nhuế túm đi về phía trước, cực kỳ thô bạo.
Mạc Vân Sam đuổi theo, "Đã lâu không ăn ở nhà ăn trường học mình rất hoài niệm, có phải Tân lão sư vẫn có thể quẹt thẻ không?"
Tân Nhuế vỗ vỗ ngực, "Đương nhiên, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi, trong thẻ có rất nhiều tiền!"
Ân Như Ly nghiến răng nói: "Tân lão sư nên giảm béo."
"Mình không làm diễn viên thì lo gầy làm gì?" Tân Nhuế cười gian, "Còn nữa, không cho Tiểu Vân Vân ăn no thì làm sao có đủ năng lượng ra sức cho cậu?"
Ân Như Ly khẽ cắn mối, hai mắt bốc hỏa: "Cậu muốn tuyệt giao với mình?"
Tân Nhuế nũng nịu cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy bả vai Ân Như Ly một cái, "Đáng ghét! Đều là người trung niên thành thục cả rồi, sao còn lấy tuyệt giao ra hù dọa người ta?"
Ân Như Ly biết phân cao thấp với Tân Nhuế cũng vô dụng, đơn giản từ bỏ, chỉ cương mặt túm người đi về trước, tóm lại không thể để cậu ta đơn độc ở chung với Mạc Vân Sam.
Mạc Vân Sam đi nhanh hơn hai bước, sóng vai với hai người kia, "Mình muốn ăn lẩu cay ở nhà ăn số hai, cũng không biết sư phụ trước có truyền lại tay nghề không nữa."
Tân Nhuế nói: "Sư phụ nấu lẩu cay vẫn còn ở đó, còn chưa đến tuổi về hưu đâu!"
Hai mắt Mạc Vân Sam tỏa sáng.
Dư quang của Ân Như Ly nhìn thấy bộ dáng như chó săn thấy thịt hai mắt phát sáng của nàng, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn.
Mạc Vân Sam giơ cao nắm tay trái chỉ về hướng phía trước, "Các đồng chí, tiến quân về phía nhà ăn số hai!"
Vẫn hệt như tiểu cô nương năm đó, mỗi ngày đến giờ ăn là lại tràn ngập sức sống.
Tân Nhuế ho nhẹ hai tiếng hắng giọng, nói: "Nếu Ân tổng có việc bận thì cứ đi trước đi, mình và Tiểu Vân Vân đã lâu không gặp có mấy lời muốn nói, không có bóng đèn như cậu cũng khá tốt."
Ân Như Ly trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái: "Cậu nằm mơ!"
"Cậu thật là hung dữ nga!" Tân Nhuế bĩu môi, bất lực mà cúi đầu.
"Nếu cậu đã muốn ăn cơm với mình như vậy thì mình cũng không cự tuyệt." Mạc Vân Sam nắm lấy tay Ân Như Ly, năm đầu ngón tay gắt gao chế trụ mu bàn tay hơi lạnh kia, không cho cô có cơ hội tránh thoát.
Nửa người của Ân Như Ly trong nháy mắt cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào. Hệt như một chàng trai lúc mới lần đầu yêu đương.
Mạc Vân Sam tiến lại bên tai cô, "Cậu còn nguyên lưu giữ địa bàn của tôi, nếu tôi không tiến vào, không phải là quá không có mặt mũi sao?" Thanh âm theo gió cùng nhau chui vào.
Ân Như Ly mím chặt môi không nói lời nào, trong mắt tràn đầy ảo não.
Tân Nhuế nhân cơ hội tránh thoát tàn bạo kiềm chế của Ân Như Ly, bảo trì khoảng cách một bước với cô, còn cố tình đi chậm về sau nửa bước, cho hai người một khoảng không gian riêng.
..........
Từ nhà ăn đi ra, Tân Nhuế lấy cớ rời đi trước.
Làm bóng đèn thì thật ra cũng không có gì, chủ yếu là chịu không nổi Ân tổng ném cho cô ấy ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống thôi.
Mạc Vân Sam không chút khách khí đoạt lấy túi của Ân Như Ly, lấy ra từ bên trong một thỏi son môi.
"Một lát nữa Ân tổng phải lên sân khấu diễn thuyết, để tôi giúp cậu đồ lại son môi."
Ân Như Ly xoay mặt, "Tôi tự mình đến toilet là được rồi."
"Cậu cho rằng mục đích của tôi chỉ là đồ son cho cậu thôi sao?" Mạc Vân Sam tới gần hơn một bước, chớp chớp mắt, "Giúp nửa kia sửa sang lại dung nhan trước khi cô ấy làm chuyện gì quan trọng, đây là tình thú."
"Cô đừng lầm, tôi không phải là là nửa kia của cô."
"Tôi không muốn nói mấy lời vô nghĩa với cậu." Mạc Vân Sam trực tiếp vươn tay, giúp Ân Như Ly điểm thêm hai mạt hồng trên môi.
Ân Như Ly cũng không từ bỏ ý định, biện bạch nói: "Từ trong miệng Tân lão sư mười câu thì hết tám câu đã là không phải sự thật, nếu cô tin lời cậu ấy nói thì không khỏi quá ngây thơ rồi."
"Mạc Vân Sam híp mắt cười: "Tân lão sư nói mười câu thì hết tám câu không phải là sự thật, vậy thì hai câu còn lại mà cậu ấy nói với tôi chính là sự thật, nhưng Ân tổng nói mười câu thì cả mười câu đều không phải là sự thật."
Ân Như Ly tiếp tục: "Trước nay tôi chưa từng nói qua mấy câu như vậy, cô đừng nghe cậu ấy nói bừa."
"Câu này của cậu nhưng thật ra tôi lại tin, những món đồ chơi nhỏ ở trong tủ đầu giường nhà cậu tôi đều đã lần lượt thưởng thức qua, có chúng nó trợ giúp, hẳn là rất dễ chịu." Mạc Vân Sam nghiêng đầu, tươi cười tà ác, "Nếu để tôi giúp cậu, khẳng định là sẽ càng dễ chịu hơn, có muốn thử hay không?"
"Ada còn đang chờ tôi." Bước chân của Ân Như Ly nhanh hơn, bên tai phiếm ra một tầng sắc đỏ.
Mạc Vân Sam một lần nữa mang khẩu trang lên, phía trên lộ ra đôi mắt cong cong hệt như trăng non trên trời.
........
Ada tiếp nhận túi của Ân Như Ly, đưa qua một phần văn kiện bằng giấy, "Ân tổng, đây là bản thảo diễn thuyết của cô."
"Ừm, vào thôi." Bước chân bên dưới của Ân Như Ly không ngừng.
Ada cười nghênh hướng Mạc Vân Sam: "Mạc tiểu thư, để tôi dẫn cô đến ghế của khách quý."
Ân Như Ly bỗng nhiên quay đầu lại, "Cô ấy là lão bản của cô."
Ada bị thanh âm của lão bản dọa sợ tới mức run run, cứng rắn nói: "Bạn của Ân tổng tôi phải tận chức tận trách chiêu đãi thật tốt mới đúng ạ, nếu nơi nào tôi làm không được tốt, nhất định sẽ khiêm tốn sửa lại, mong cô chỉ điểm."
Mạc Vân Sam vỗ vỗ bả vai Ada: "Em đừng sợ, cậu ấy chỉ là lo âu trước diễn thuyết mà thôi."
Ân Như Ly thật vất vả mới nhịn xuống được xúc động nắm chặt bản diễn thuyết trong tay đánh người.
Hôm nay từng người từng người chạy ra chuyên môn để đối nghịch sao?!
Mạc Vân Sam vẫy vẫy tay với Ân Như Ly: "Bảo bảo cố lên, tôi ở dưới sân khấu cổ vũ cho cậu!"
Ân Như Ly hít sâu một hơi, đè lại hỏa khí trong người tiếp tục đi vào bên trong.
Chỉ ngắn ngủi hai ba phút, đôi mắt của Ada đã nhiều thêm rất nhiều thứ. Hai ngày trước còn nói không cần đặc biệt chừa lại thời gian, hôm nay lại có đôi có cặp ra vào với Mạc tiểu thư. Mạc tiểu thư gọi cô ấy là bảo bảo, cô ấy còn cam chịu.
Lòng của tổng tài thật đúng là như kim dưới đáy biển!
May mà bản thân có hai tay để chuẩn bị!
"Mạc tiểu thư mời đi bên này, vị trí mà nhà trường sắp xếp cho bạn bè của Ân tổng đều là vị trí tốt nhất, rộng mở sáng ngời, tầm nhìn rộng rãi." Ada đầy mặt tươi cười, so với đối với tổng tài còn muốn ân cần hơn.
Mạc Vân Sam lắc đầu: "Tôi cũng không phải là bằng hữu của Ân tổng."
Ada lập tức sửa miệng: "Nhà trường nghe nói Ân tổng và phu nhân cùng đến cho nên phi thường coi trọng, chừa lại vị trí trung tâm."
Mạc Vân Sam cho ánh mắt tán thưởng: "Lấy năng lực làm việc của Ada, không đến hai năm là có thể khiêng hạ một nửa giang san của Ân thị, tiền đồ vô lượng!"
Ada khiêm tốn xua xua tay: "Này đó chỉ đơn giản là công việc thuộc bổn phận thôi ạ, không tính là gì."
Mạc Vân Sam một bên đi vào bên trong, một bên thuận miệng đề cửa một câu: "Ân tổng và thư ký Tô...."
Còn không chờ nàng nói xong, Ada liền lập tức tiếp lời: "Ân tổng và thư ký Tô tuyệt đối là quan hệ công việc hết sức bình thường! Tuy rằng thư ký Tô khổ cực theo đuổi Ân tổng nhiều năm nhưng Ân tổng kiên định bất di, tâm đối với Mạc tiểu thư có trời đất nhật nguyệt chứng giám!"
"Tôi không hoài nghi Ân tổng, Ada hiểu lầm rồi."
"Mạc tiểu thư mạo mỹ rộng lượng, đương nhiên là sẽ không chú ý chút chuyện nhỏ này." Ada nói, "Nhưng mà là trợ lý đặc biệt của tổng tài, tiến hành tương quan giải thích đối với nhưng mối quan hệ nhân tế của cô ấy là công việc của tôi."
Khóe môi Mạc Vân Sam giương lên, tâm tình tốt đến giống trời xuân tháng ba.
Ada ở trong lòng vỗ tay cho bản thân mình. Phảng phất như có một hàng chữ "thăng chức tăng lương tiền thưởng gấp đôi" to tướng bay ra từ trên đỉnh đầu.
........
"Đang ngồi ở đây đều là học đệ học muội nhỏ hơn tôi mười cấp, nhìn thấy các em khiến cho tôi có chút hoài niệm lại thời gian còn học đại học của mình." Ân Như Ly ngậm cười đứng ở trên sân khấu, không cần cố ý đứng dưới đèn cũng đủ lóa mắt.
"Oa! Chị gái hơn ba mười đều mê người như vậy sao?"
"Tiểu tử cậu kích động như vậy, xuân tâm manh động à?"
"Ừm, động, mỹ mạo của học tỷ đủ để giết mình!"
"Mình khuyên cậu nên tắm rửa đi ngủ đi, đây chính là vị học tỷ phong vân năm đó của khoa chúng ta, người ta người theo đuổi nói không chừng là xếp hàng đến tận Bắc Băng Dương rồi. Phỏng chừng là nhìn cậu cũng hệt như nhìn mấy đứa nhóc mới đến háng quần thôi."
"Lời này quá phận a!"
Mạc Vân Sam nghe được đoạn đối thoại của hai nam sinh phía sau, cong môi cười nhạt.
Loại đối thoại thế này này nghe quá nhiều rồi, lỗ tai cũng sắp kết kén. Mặc kệ hồ ly tinh đi đến nơi nào đều có rất nhiều người bị cậu ấy hấp dẫn, thậm chí là chỉ nhìn một lần đã luân hãm thật sâu.
Thời thanh xuân đã như vậy, thành thục ý vị ngược lại càng câu nhân hơn.
Mà một người như vậy, mười năm qua cũng không bắt đầu một đoạn cảm tình khác. Nói ra chỉ sợ là không có mấy người tin nổi.
Tầm mắt của Ân Như Ly lướt qua bên này, đối diện với Mạc Vân Sam.
Cô dừng lại một lúc, suýt nữa thì quên mất nên nói gì.
Mạc Vân Sam cong bốn ngón tay làm thành hình trái tim đưa ra trước người, hệt như một cô fan nhỏ.
Ân Như Ly dịch khai tầm mắt, nhìn bản thảo diễn thuyết một cái, tiếp tục.
Thời điểm có người quay video về buổi diễn thuyết, trong lúc vô tình bắt được một màn này, đăng lên Weibo.
- ------
Editor:
Có lỗi nhắc toy với nhé <3