• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy chiếc xe dần dần đi xa, Mạc Vân Sam không biết bản thân hiện tại đang có biểu cảm gì, chỉ cảm thấy ngũ quan không chịu khống chế, cô nghĩ muốn giống như một đứa trẻ, không quan tâm bất cứ thứ gì cứ thế ở trên đường cái lớn tiếng khóc một trận.

Nhưng chiếc xe kia không biết tại sao lại dừng lại, hồ ly tinh bước ra khỏi con quái vật bằng thiết kia, nói với bên trong cái gì đó.

Ngay sau đó, một bước hai bước ba bước.....

Hồ ly tinh một lần nữa trở lại bên cạnh nàng.

Đại não Mạc Vân Sam trống rỗng, chỉ có ánh mắt là dính chặt trên mặt đối phương, ngay cả đôi mắt cũng luyến tiếc chớp một cái, như sợ rằng giây tiếp theo người đó lại bị quái vật thiết nuốt ngược vào bụng.

Cái loại sợ hãi này ước chừng chính là loại sợ hãi của một đứa trẻ mang tâm trí yếu ớt, nhìn thấy trong phòng có một bóng dáng hình thù kỳ quái, liền tưởng rằng có quái vật đang nhìn chằm chằm mình.

Đáng sợ cực kỳ.

"Lần trước Mạc tiểu thư có nói muốn mời tôi ăn cơm, hiện tại tôi vừa lúc có thời gian."

Người trước mặt nói như vậy.

Trái tim của Mạc Vân Sam như sống lại, ánh mắt cũng dần rút đi ảm đạm, bên trong dần có thêm loạn sắc.

Chỉ là trên mặt hồ ly tinh lại lộ ra nụ cười dối trá, đáng ghét đó.

"Ăn xong bữa cơm này, chúng ta hảo tụ hảo tán." Cô nói.

Mạc Vân Sam đột ngột nghe thấy những lời này, nàng cho rằng trái tim sẽ lại đau đớn, nhưng mà không có, cái gì cũng không có.

Nàng thu lại tầm mắt mới vừa rồi, đến gần thêm một bước, khóe môi giương lên cao cao: "Ân tổng bỏ lại người theo đuổi mình chỉ vì muốn tới cùng tôi hảo tụ hảo tán sao?"


Ân Như Ly cũng cười đáp lại: "Tôi cũng không muốn để cô ấy cho rằng tôi vẫn còn muốn cùng bạn gái cũ dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng."

"Vậy cô không sợ cô ấy biết cô bao dưỡng nữ sinh sao?" Ánh mắt Mạc Vân Sam mang theo ý vị xem kỹ, "Lại không sợ cô ấy để ý cô cùng heo sữa nướng đêm khuya thân mật sao? Cô ấy hẳn là sẽ không bỏ qua loại tin tức như thế này."

Ân Như Ly: "Cô cảm thấy bản thân mình là Sherlock Holmes?"

Mạc Vân Sam: "Tôi cũng chưa từng nói qua bản thân đang hoài nghi cái gì, cũng nhờ cô nhắc nhở, cô sẽ tổ chức cho tôi một buổi biểu diễn sao, hửm?"

Ân Như Ly: "Mạc tiểu thư làm diễn viên cho nên sức tưởng tượng cũng trở nên phong phú, loại chuyện không có chỗ nào tốt này tôi làm để làm gì?"

Mạc Vân Sam: "Chuyện này chỉ có chính cô mới rõ ràng."

Ân Như Ly cười khẽ: "Xem ra Mạc tiểu thư quyết cảm thấy tôi rất để ý cô, rất phù hợp với khí chất tự tin trên người cô."

Mạc Vân Sam vươn tay xoa bóp mặt Ân Như Ly, lộ ra một nụ cười gian xảo: "Ít nhất Ân tổng không để tôi khổ sở không phải sao? Cô từ kính chiếu hậu nhìn thấy tôi có phải không?"

Ân Như Ly hào phóng thừa nhận: "Tôi thật đúng là luyến tiếc."

Lại nói: "Cô thích lấy số liệu nghiên cứu tới nói chuyện như vậy thì cũng nên biết, rất nhiều người có lẽ sẽ đối với tiền nhiệm còn ôm theo ý thức trách nhiệm, thậm chí là nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng của đối phương mà sinh ra một loại dục vọng cứu rỗi, còn có một loại khoái cảm áp đảo trên lý trí. Loại này ngoài miệng chúc cô tốt đẹp nhưng mặt tốt trong lòng lại ngóng trông cô thống khổ đau đớn, Mạc tiểu thư một chút cũng không có sao?"

"Mặt tối mà cô nói đến tôi lại chưa từng thể hội qua, nhưng thân thể tôi thật ra lại nhớ rõ ràng rành mạch về cô." Mạc Vân Sam kéo lấy tay Ân Như Ly, một bàn tay cầm lấy cổ tay, một bàn tay khác thưởng thức ngón tay đối phương, "Dùng qua thứ tốt, nhu cầu cũng sẽ trở nên cao hơn, loại suy nghĩ này Ân tổng chắc cũng có đi?"

Ân Như Ly trở tay cầm lấy tay Mạc Vân Sam, kéo đến bên miệng: "Nếu Mạc tiểu thư không cam lòng phòng không gối chiết, tôi cũng không có nghĩa lý gì lại cự tuyệt, cống hiến một bàn tay mà thôi."

Đầu ngón tay bị hơi thở khi nói chuyện phất qua, toàn bộ bàn tay Mạc Vân Sam đều có chút rụt lại, cái loại cảm giác ướt nóng nhẹ miên này làm nàng suýt chút nữa là mất khống chế, điên cuồng.

Nàng lui về sau một bước, rụt tay về: "Không phải muốn đi ăn cơm sao, đi thôi."

Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai, đến từ một nữ sinh mang mắt kính tròn đi ngang qua.

Cô ấy bởi vì nhìn thấy thần tượng nhiều năm của mình quá mức kích động, nhất thời không thể khống chế được bản thân, hai chân giống như cùng mặt đất lớn lên không động đậy được, đôi tay lại run rẩy không ngừng.

Một đôi tình lữ vừa mới nãy còn không quá xác định cái vị đang đứng ở ven đường có phải là diễn viên quốc tế phim ngoại hay không, đứng ở một bên nhỏ giọng kề tai thì thầm, bởi vì một tiếng thét này mà chứng thực được phỏng đoán trong lòng.

Nơi này có rất nhiều người qua đường dừng lại nghỉ chân, càng ngày càng có nhiều ánh mắt tụ tập lại đây.

Xe chuyên dụng trước đó gọi vừa vặn cũng chạy về hướng bên này, Ân Như Ly vẫy tay ý bảo bên này, đợi đến khi ổn định dừng lại liền ôm lấy bả vai Mạc Vân Sam nhét người vào trong.

Ở lúc trước khi mọi người phản ứng lại, Ân Như Ly đã mở cửa một bên sườn khác lên xe, xe khởi động, lái vào đường lộ nhựa.

........

Ân Như Ly vừa mới lên xe người bên cạnh đã nhích gần lại, một tay chống lấy tựa lưng, một tay chống cửa xe, dùng nửa người nhốt cô lại.

"Ân tổng, ngồi phía sau cũng phải thắt lại đai an toàn." Tay của Mạc Vân Sam từ trên cửa dời xuống, lôi ra từ sau người Ân Như Ly một dây đai an toàn màu đen, tốc độ cực chậm, ước chừng nửa phút trôi qua mới cài then lại.

Trong lúc này lại liên tục phả hơi vào cổ Ân Như Ly, cố ý khiêu khích.

Bỗng nhiên, đuôi mắt hẹp dài của Ân Như Ly cong lại hình cung, cười tươi như hoa đòa.

"Mạc tiểu thư khiến tôi thật kinh ngạc, để tôi sớm quên mất tiểu cô nương đùa một chút đã đỏ mặt dựng lông trước kia." Giơ tay nắm lấy cằm Mạc Vân Sam, xoa hai cái, "Hiện tại lại giống như một quả táo độc mê người."

"Như thế nào, sợ trúng độc của tôi không có thuốc giải sao?" Đầu ngón tay của Mạc Vân Sam đặt trên cổ tay Ân Như Ly, chậm rãi di động, lướt qua lòng bàn tay, lọt vào khe hở giữa các ngón tay, chế trụ, đem đôi tay đang nắm lấy cằm mình dịch khai.

Ân Như Ly theo động tác của Mạc Vân Sam, đem tay đối phương kéo đến bên môi mình, dường như muốn cắn xuống. Nhưng cô chỉ như có như không một lúc lại đem tay của hai người đưa đến bên môi Mạc Vân Sam, câu cười: "Đây là ngày đầu tiên Mạc tiểu thư nhận thức tôi sao? Biết rõ là thứ đồ có độc, hà cớ gì còn muốn đưa vào trong miệng mình, đây là chuyện mà cô có thể làm, không phải là tôi."

Mạc Vân Sam tiện thể cắn một cái xuống đốt ngón trỏ của Ân Như Ly, không khoa trương mà nói, lưu lại hai cái hõm nhỏ màu đỏ đáng sợ, tuy không cắn phá nhưng làn da chung quanh cũng phồng lên trắng bệch, trông rất đau.

Ân Như Ly không có phòng bị, toàn bộ khuôn mặt như một cái giẻ lau xấu xí bị vắt khô nước, đôi mắt hồ ly thon dài cũng trừng đến to tròn.

"Quả táo này có chút già a, tôi cắn cũng không được." Mạc Vân Sam nhún nhún vai, "Tôi cảm thấy bên trong không có độc."

Ân Như Ly đột nhiên rút tay về, biểu tình trên mặt thế nhưng khó có được thập phần ủy khuất, môi mím thành một đường thẳng, mí mắt cũng run run.

"Đừng nha, nhìn một nữ nhân hơn ba mươi tuổi biến thành tiểu bộ dáng chọc người triều mến, lòng tôi cũng sẽ phát ngừa đó." Mạc Vân Sam nắm lấy lỗ tai Ân Như Ly, miêu tả hình dạng vành tai của cô, "Nhìn thật là dễ khi dễ a!"

Ân Như Ly dùng một giây thu hồi biểu tình mới vừa rồi của mình, nghiêng người, dùng tay bị thương bắt lấy cổ tay của Mạc Vân Sam kéo về phía mình.

Mạc Vân Sam bị một cổ lực đạo bất ngờ túm lấy, toàn bộ thân mình đều nhào về hướng Ân như Ly, đụng chạm.

Ân Như Ly vểnh ngón trỏ bị thương lên, dùng bốn ngón còn lại chặt chẽ kiềm trụ cổ tay mảnh khảnh, phảng phất như nếu dùng sức là có thể bẻ gãy.

"Như thế nào, bản thân không dùng được liền muốn hủy không cho người khác dùng? Mạc tiểu thư có phải quá bá đạo rồi không." Ánh mắt Ân Như Ly u ám, rất nguy hiểm.

Mạc Vân Sam thẳng tắp đâm tiến với đôi con ngươi kia, tức khắc tâm trí bị mê hoặc, tìm không ra lời nên nói nữa.

Quả nhiên, không sớm một chút trở về là đúng.

Nếu như là bản thân trước đây nhìn thấy hồ ly tinh như vậy nhất định sẽ nói không được mấy câu liền quay đầu chạy trốn, ngay cả dũng khí đối diện cũng không có, càng đừng nói đến những thứ khác.

"Sao Mạc tiểu thư lại không nói lời nào, bị tôi chọc trúng tim đen rồi nói không nên lời sao? Có phải cô cảm thấy là tôi một món đồ chơi của cô, muốn vứt thì vứt, vứt xong rồi còn không cho người khác nhặt lên không?" trong mắt Ân Như Ly nảy lên thứ mà trước đây chưa từng có ----- oán hận.

Mạc Vân Sam ngơ ngác nói không nên lời, đây là một màn mà nàng sợ nhất. Nếu không phải hiện tại còn đang ở trong xe, nàng rất muốn lập tức chạy trốn.

Ân Như Ly tức giận bất quá chỉ nửa phút, thân mình liền thả lỏng trở lại, nở một nụ cười mị hoặc: "Mạc tiểu thư không phải không biết, tay với tôi mà nói là thứ rất quan trọng, cắn bị thương tôi nhất định sẽ tức giận."

Mạc Vân Sam rũ mắt, vô thố mà cắn môi, giãy giụa hồi lâu mới ngẩng đầu: "Hồ ly tinh, tôi còn rất thích -----"

"Bác tài, làm phiền xuống cầu ở chỗ này, tôi muốn thay đổi địa điểm một chút." Ân Như Ly nói với tài xế một câu, lúc này mới quay mặt lại, "Thiếu chút nữa đã đem chuyện quan trọng quên mất, vừa rồi đặt điểm đến là khách sạn, muốn đi ăn cơm cũng không thể tiếp tục đi trên đường cao tốc. Lúc nãy Mạc tiểu thư muốn nói cái gì?"

Mạc Vân Sam sao có thể nghe không hiểu đây là có ý gì, hồ ly tinh căn bản là không muốn nghe.

"Tôi nói tôi còn rất thích ẩm thực trong nước, đặc biệt là cá hầm ớt, ma cay nóng, ngẫm lại liền chảy nước miếng, nhưng mà bên kia khó có thể tìm được chỗ nào bán ngon được, đều biến hóa phù hợp với khẩu vị người bản địa, không có giống với cái loại hương vị ở đây." Mạc Vân Sam nói.

Đồ ăn như thế, người cũng là như thế.

"Xem ra tôi vẫn tính là hiểu biết Mạc tiểu thư, tôi cũng đang nghĩ hay là dẫn cô đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên vừa mở, sư phụ ở chỗ đó làm món cá hầm ớt rất hợp khẩu vị của cô." Ân Như Ly ngậm cười, "Coi như là tôi mượn hoa của cô, dâng cho tôn Phật này của cô."

Mạc Vân Sam hình như rất có hứng thú với tay của Ân Như Ly, lại bắt lấy ngón trỏ mới cắn lúc nãy, đưa tới bên miệng thổi mấy hơi khí lạnh, "Ân tổng thực xin lỗi a, vừa rồi không khống chế tốt lực đạo, cắn cô bị thương, nếu không cô cắn lại tôi đi?"

Nàng nhìn vào mắt Ân Như Ly, đưa tay đến trước miệng của đối phương.

"Không cần, bị cô cắn một cái cũng không đạo lý nào lại cắn trả lại." Ân Như ly trả lời.

Mạc Vân Sam nghe được câu này tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng mà hình như cũng không có vấn đề gì.

- --- bị chó cắn một cái, còn có thể cắn trả lại sao?

Trong đầu Mạc Vân Sam đột nhiên nhảy ra một câu này.

"Cô lại lừa mắng tôi!" Mạc Vân Sam trừng mắt nhìn cô, "Cô đã cái tuổi này rồi còn ấu trĩ như vậy!"

"Mạc tiểu thư nói chuyện thì nói chuyện, tổng tiến công đánh vào tuổi tác thì không được tốt lắm." Ân Như Ly chớp chớp mắt, "Chúng ta cùng tuổi nha."

"Lỗ tai nào của cô nghe tôi nói lớn tuổi không tốt?" Mạc Vân Sam nhướng mày: "Nữ nhân lớn tuổi càng hàm dưỡng, càng có phong tình, càng có ý nhị."

Ân Như Ly bật cười thành tiếng: "Bản lĩnh biến đổi đa dạng khen bản thân của cô thật là mười năm như một."

Mạc Vân Sam nhìn thấy trên mặt Ân Như Ly lúc này không còn là nụ cười giả vờ kia nữa, đôi mắt cũng đỏ lên.

Thật khó hiểu.

Ân Như Ly thanh thanh giọng, biểu tình biến hóa, lấy điện thoại ra: "Lại quên chuyện đổi địa chỉ rồi. Lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt thật đúng là sự thật."

Mạc Vân Sam thu hồi tầm mắt, thân mình thẳng tắp.

Giữa hai người vô hình ngăn cách bởi một bức tường cao.

Khi còn nhỏ đối mặt với người khác, tuy rằng rất thích nhưng lại muốn giả vờ như không thích, rõ ràng không thích nhưng lại muốn giả vờ là rất thích. Mặc dù đều là giả vờ nhưng lại vô cùng đơn giản.

Nhưng có một số người lớn lên rồi, rõ ràng là rất thích nhưng lại muốn giả vờ như không thèm để ý đến, giả vờ không thèm để ý đến đối phương có quan tâm không, giả vờ không thèm để ý đến người không quan tâm mình, giả vờ không thèm để ý đến chuyện người ta không quan tâm mình.

Nếu đây là một đề thi logic trinh thám, vậy thì đại khái sẽ làm bọn nhỏ tham gia khảo thí hô to hỏng mất.

Mà người ra cái đề mục này phải tập trung lực chú ý trăm phần trăm mới có thể ở trong mối quan hệ phức tạp như vậy giấu đi chân tình, không cho đối phương nhìn thấy bản thân thật sự rất để ý.

..........

Bầu không khí với Ân Như Ly đã đủ xấu hổ rồi, cố tình còn gặp phải kẹt xe, hành động của hai người bị hạn chế ở không gian ghế sau, từng người cũng không lên tiếng.

Cho dù là như vậy, Mạc Vân Sam cũng rất nhanh bị mùi hương huân trên người hồ ly tinh làm cho mất trí, miệng khô lưỡi đắng, yết hầu phát ngứa, ngón tay khống chế không được bắt đầu phát run.

Điển cố "Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn" mọi người hẳn là đều biết, hiện tại Mạc Vân Sam ai cũng không phục, chỉ phục cô ta.

Bất quá nếu cẩn thận ngẫm lại, nếu là đổi một người khác lâm vào tình huống giống nàng hiện tại chắc chắn tim gan phèo phổi đều đã bị thiêu cháy rồi.

Sớm biết không có định lực như vậy thì vừa rồi đã không bắt lấy tay của Ân Như Ly đẩy tới đẩy lui cố tỏ ra mạnh mẽ rồi!

Sờ soạng mấy cái ngón tay nhỏ nhắn thon dài đó giống như trên đường nhựa bị đổ một thùng xăng, một tia lửa nhỏ thôi cũng có thể đốt thành một đoàn lửa lớn.

Mạc Vân Sam ngửa đầu dựa vào trên gối cổ, hai mắt nhắm nghiền.

- --- trăm triệu không nghĩ tới chính là, mình, ảnh hậu hưởng dự quốc tế, cũng có một ngày sẽ ở trên xe bị bạn gái cũ ép thành cá khô.


Cái chết như thế này nếu lên tin tức chắc chắn sẽ nổi danh thiên cổ.


......


Ân Như Ly nhìn ra bên ngoài cửa sổ không biết là đang suy nghĩ cái gì.


Đột nhiên có một bàn tay giống như rắn uốn lượn về trước, sờ lên mu bàn tay cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK