• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Vân Sam còn chưa ra khỏi cửa xoay tròn đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Ân Như Ly.

Lại là ngẫu nhiên gặp được sao?

Nàng không biết.

Bất quá nếu như chờ lát nữa có một nữ nhân khác bước ra từ trong xe thì chỉ sợ là nàng sẽ không khống chế được tay của mình muốn đi chém người.

Cửa sổ của ghế lái phụ hạ xuống, bên trong chỉ có một mình hồ ly tinh.

"Tin tin tin" vài tiếng, sơn trên mấy cây cột trước cửa nhà hàng bị chấn đến độ sắp tróc cả ra.

Người này ấn kèn là có ý gì, mời mình lên xe à? Nhưng nếu là tự mình đa tình thì phải làm sao bây giờ? Ở đây nhiều người như vậy, bị đuổi khỏi xe sẽ rất mất mặt.

Nghĩ đến đây Mạc Vân Sam liền quyết định để Ân Như Ly qua một bên trước, quay lại cáo biệt với Trang Ninh: "Tôi đã có một bữa tối rất vui vẻ, hy vọng tâm trạng của Trang tổng cũng giống như tôi."

Trang Ninh trả lời: "Cộng tiến bữa tối cùng Mạc tiểu thư đương nhiên là rất vui rồi."

"Vậy Trang tổng trở về nghỉ ngơi sớm một chút." Mạc Vân Sam nói.

Ánh mắt Trang Ninh nhìn thấy xe của Ân Như Ly, lại nhìn về phía Mạc Vân Sam: "Ân tổng cố ý tới đón Mạc tiểu thư sao? Xem ra quan hệ của hai người đích xác là rất tốt."

Mạc Vân Sam có chút do dự, không biết có nên tiếp cái đề tài này không. Vạn nhất hồ ly tinh thật sự chỉ là đi ngang qua chẳng phải là rất xấu hổ sao? Cuối cùng cũng chỉ đành phải hàm hồ mà "Ừm" một tiếng.

Đợi lâu như vậy hai người ở bên trong kính chiếu hậu vẫn còn chưa nói xong, hai tay của Ân Như Ly gắt gao nắm chặt tay lái, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn.


Là không hiểu ý của mình hay là đơn thuần luyến tiếc cáo biệt người ta? Lại hay là muốn ở trước mặt Trang Ninh phân rõ giới tuyến với mình? Chẳng lẽ không muốn ngồi xe của mình, muốn đi cùng người khác à?

Trong đầu Ân Như Ly nhảy ra một đống suy nghĩ vốn không nên thuộc về cô.

Đều là những thứ lung tung rối loạn thôi!

Ân Như Ly hệt như người bệnh tâm thần phân liệt, một nửa đầu óc nhịn không được miên man suy nghĩ, một nửa đầu óc lại đối với những miên man suy nghĩ này khịt mũi coi thường.

Ân Như Ly hít sâu một hơi, tháo đai an toàn, mở cửa xe đi xuống, cô đi đến trước mặt Trang Ninh cười cười: "Trang tổng, mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi."

"Ân tổng luôn biết cách dỗ nữ nhân vui vẻ. Chỉ mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn vậy thì chẳng phải là đã đi thẩm mỹ viện làm cái gì đó rồi sao." Trang Ninh cười nói.

Ân Như Ly: "Trang tổng cứ thích nói đùa, xem ra tôi muốn vỗ mông ngựa lại chẳng may vỗ nhầm đùi ngựa rồi."

Trang Ninh: "Ân tổng cũng biết tôi thích nói đùa, đừng coi lời tôi nói là thật."

Hai người nhìn nhau cười, đều biết đối phương không có lấy một lời thật lòng, trong lòng hiểu rõ chỉ là không nói ra mà thôi.

Mạc Vân Sam liếc mắt trộm ngắm Ân như Ly, cũng không chủ động lên tiếng chào hỏi.

Ân Như Ly vừa lúc bắt giữ được ánh mắt của Mạc Vân Sam, vừa tiếc tục nhìn Trang Ninh hỏi: "Trang tổng lái xe đến sao?"

Trang Ninh gật đầu, "Ở bãi đỗ xe."

"Nơi này không tiện đỗ xe lâu cho nên không thể tiếp tục trò chuyện với Trang tổng được, hẹn hôm khác lại nói tiếp?" Ân Như Ly nói.

"Được, Ân tổng ngủ ngon." Trang Ninh nhìn về phía Mạc Vân Sam, "Vậy Mạc tiểu thư tôi đi trước đây, liên lạc sau."

"Trang tổng gặp lại sau." Mạc Vân Sam nói.

Trang Ninh đã đi được một đoạn rồi, Ân Như Ly và Mạc Vân Sam ai cũng đều không động.

Phục vụ nhà hàng thật cẩn thận mở miệng: "Hai vị nữ sĩ, trước cửa nhà hàng của chúng tôi không thể đỗ...." Một câu "xe chuyên dụng" kế tiếp bị ánh mắt của đối phương dọa trở về.

Nửa phút sau, Ân Như Ly đỡ lưng Mạc Vân Sam, nhét nàng vào ghế phụ, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Khóe môi Mạc Vân Sam giương lên thật cao, nụ cười có chút ngu đần. Chờ Ân Như Ly ngồi vào chỗ rồi lại lập tức thu hồi nụ cười, bày ra bộ dáng cao thâm khó đoán.

"Thắt đai an toàn lại." Ngữ khí Ân Như Ly thường thường, không có cảm tình gì.

"Cậu muốn thắt thì tự mình động thủ đi, dù sao có bị bắt cũng không đến trên đầu tôi lo." Mạc Vân Sam nhướng mày nhìn Ân Như Ly, trong mắt khó nén đắc ý, kiên quyết làm cho triệt để tinh thần vô lại.

Ân Như Ly ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn Mạc Vân Sam, cúi người, nắm lấy đai an toàn chậm rãi kéo xuống. Không gian chật hẹp, hai người lại dựa rất gần nhau, Mạc Vân Sam cảm nhận được trên cổ có gió nóng thổi qua, cảm giác như bị kim châm nhỏ đốt vào, ngứa ran, còn không thể giơ tay cào nữa.

Đó là hơi thở ấm áp của Ân Như Ly.

"Cùm cụp", đai an toàn được thắt lại, giây tiếp theo xe vọt một cái chạy ra ngoài vài mét, cảnh sắc chung quanh lập tức thay đổi nhanh chóng.

Mạc Vân Sam nắm lấy đai an toàn, thanh âm run rẩy: "Cậu lái nhanh như vậy làm gì? Muốn cùng tôi đồng quy vu tận à?"

"Thật ngại quá, không khống chế được chân ga." Ân Như Ly chậm rãi giảm tốc độ, thẳng tắp lái vào đường chính.

Rõ ràng là cố ý! Khi dễ tôi ngốc?!

Đương nhiên, Mạc Vân Sam bây giờ cũng không thèm để ý mấy thứ đó, nàng bắt đầu khoe khoang: "Sao cậu lại ở chỗ này? Cố ý tới đón tôi à?"

"Trang Ninh không phải là người đơn giản." Ân Như Ly làm lơ vấn đề của Mạc Vân Sam.

"Cảm tạ Ân tổng đã có lòng tốt nhắc nhở, nhưng mà không cần cậu nói tôi cũng biết." Mạc Vân Sam không sao cả nói, "Giới giải trí thì có thể có mấy người đơn giản? Nếu đơn giản chỉ sợ đã sớm bị ăn đến xác cũng không còn, muốn tra cũng tra không được."

"Vì sao lại lén cùng cô ta ăn cơm?" Ân Như Ly hỏi.

Mạc Vân Sam mị cười: "Cái gì mà lén ăn cơm, chẳng lẽ chúng tôi ăn cơm còn phải báo cáo lại cho quần chúng biết à? Còn nữa, cậu quan tâm như vậy làm gì? Sợ tôi bị thành ý của cô ấy đả động, cuối cùng phát triển ra một đoạn cảm tình 'đầu ngón tay' của người trưởng thành a?" Nói xong còn giơ bàn tay lên, quơ quơ năm ngón.

Nhưng giọng điệu cũng không phải đang nói chuyện cười.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô cẩn thận chút." Ân Như Ly liếc mắt nhìn Mạc Vân Sam, "Nhiều năm không gặp Mạc tiểu thư đích xác là đã rất có tiến bộ, tùy thời tùy chỗ đều có thể nói mấy câu cay lỗ tai người khác."

"Cay lỗ tai ai? Cay lỗ tai hồ ly của cậu à? Vậy vừa lúc có thể làm một đĩa nộm tai hồ ly. Bất quá hồ ly là động vật hoang dã được bảo tồn không thể ăn. Tôi thấy cái lỗ tai này của cậu cũng không thể xem là tai hồ ly, nên là lỗ tai heo mới đúng. Tai heo chua cay?" Đầu ngón tay của Mạc Vân Sam sờ lấy lỗ tai Ân Như Ly, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Hô hấp của Ân Như Ly có chút đình trệ, tay lái suýt chút nữa là không giữ được.

"Tin ------" Chiếc xe phía sau réo một đợt loa dài, từ bên trái chạy lên. Tài xế hạ cửa sổ ở ghế lái phụ xuống, cách một khoảng xa quát: "Có biết lái xe không!

Ân Như Ly đuối lý, cười cười xin lỗi với tài xế kia.

Một khang lửa giận của đối phương chợt tiêu tán, hệt như đầu gỗ ngây ngốc đứng hình hai giây, nâng cửa sổ xe lên vượt qua.

Mạc Vân Sam chậc chậc hai tiếng, lắc đầu thở dài: "Cậu đúng là nữ nhân nghiệp chướng nặng nề!"

Ân Như Ly liếc xéo Mạc Vân Sam: "Nếu tay của cô không thể thành thành thật thật chút thì trên xe cũng có dây thừng, đừng ép tôi phải trói cô lại."

"Thích chơi kích thích như vậy sao?" Mạc Vân Sam mở to miệng, hai mắt híp lại, "Nhưng tôi lại rất mong đợi đó."

Ân Như Ly bị chọc cho tức giận, cười một cái: "Cô có muốn đến Vạn Lý Trường Thành so thử xem mặt của cô với tường thành thì cái nào có dày hơn không?"

"Nói chuyện thì nói chuyện, sao còn công kích cơ thể người ta!

Ánh mắt Mạc Vân Sam hiện lên ý vị dò xét: "Không phải cậu đang ghen đó chứ, cho nên đang tức muốn hộc máu à."

Cằm của Ân Như Ly buột chặt, chuyên tâm nhìn con đường phía trước, nói: "Vì an toàn của mọi người, xin Mạc tiểu thư đừng tiếp tục ảnh hưởng tôi lái xe nữa."

"Tiểu hồ ly, cậu có biết bộ dạng hiện tại của cậu đặc biệt đáng yêu không?" Mạc Vân Sam cười sờ đến trên cái tay đang đặt trên tay lái của Ân Như Ly, nắm lấy.

Tay của Ân Như Ly run lên một cái, quay đầu trừng mắt nhìn người bên cạnh.

"Tôi không quấy rầy cậu lái xe nữa." Mạc vân Sam nhẹ giọng nói, "Tay của cậu rất lạnh, để tôi che che giúp cậu."

Ân Như Ly không dám thất thần quá lâu, một lần nữa nhìn thẳng đường phía trước, cuối cùng vẫn không tránh ra.

Bên trong xe trầm mặc hồi lâu.

"Mấy năm đầu lúc cậu mới tiếp nhận công ty có phải rất khó khăn không?" Mạc Vân Sam thử thăm dò hỏi một câu.

Ân Như Ly chỉ nhàn nhạt nói: "Mỗi một doanh nhân đều rất khó khăn, tôi hiện tại cũng rất khó khăn."

"Có phải Ân thị đã từng gặp nguy cơ rất lớn không?" Mạc Vân Sam truy vấn.

Ân Như Ly tiếp tục đáp: "Ân thị thường xuyên gặp nguy cơ, chẳng qua là phân thành nguy cơ lớn và nguy cơ lớn hơn mà thôi. Ở trong sàn đấu thương trường, nguy cơ cũng có đôi khi là chuyển cơ."

"Cậu có nghĩ tới -----"

"Mạc tiểu thư, tới chỗ của cô rồi."

Xe "chi" một tiếng phanh lại, dừng lại ở trước cửa khách sạn.

Mạc Vân Sam và Ân Như Ly nhìn nhau một lát, câu môi: "Ân tổng không lên ngồi một lát sao?"

Ân Như Ly nói: "Người muốn đến phòng Mạc tiểu thư ngồi rất nhiều, tôi cũng không muốn đi xem náo nhiệt."

Mũi của Mạc Vân Sam giật giật, "Sao tôi lại ngửi được một cổ vị chua nồng nặc nhỉ? Là trên xe có thứ gì phóng sưu hay là cơm chiều Ân tổng ăn bỏ quá nhiều giấm?"

"Mạc tiểu thư vẫn cảm thấy bản thân tốt đẹp như vậy à, nhưng tôi không thể không lấy làm tiếc mà nói với cô, suy nghĩ nhiều rồi." Khóe môi Ân Như Ly hơi cong, cười đến vô cùng giả dối.

"Cậu chính là hồ ly chết còn mạnh miệng." Một bàn tay của Mạc Vân Sam xoa lấy sườn má của Ân Như Ly, tiến lại gần, "Cậu có thể tới đón tôi, tôi rất vui." Thanh âm lệnh cho tâm người rung động.

Hai người thật sự rất gần, hơi thở giao triền cạnh nhau, nhiệt khí mang theo có thể chạm đến môi của nhau. Chỉ cần Mạc Vân Sam tiến lại thêm một tấc là có thể cắn lấy thạch trái cây đỏ thắm mê người kia.

Ân Như Ly lùi về sau một chút, trên mặt là nồng đậm cảm giác xa cách: "Mạc tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút."

"Tôi và Trang Ninh chỉ nói chuyện làm ăn, không có nói chuyện yêu đương." Mạc Vân Sam nâng gương mặt Ân Như Ly, mắt cười doanh doanh, "Tuy rằng bộ dáng cậu ghen thật sự rất đáng yêu nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu bị giấm đến chết đuối. Cậu nói xem, có phải tôi rất đau lòng cậu không?"

Ân Như Ly lại lần nữa cường điệu: "Mạc tiểu thư nói chuyện làm ăn với ai thì có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ là xuất phát từ tình cảm trong dĩ vãng mà có lòng tốt nhắc nhở Mạc tiểu thư, để tránh cho cô không biết nhìn người, bị bán còn giúp người ta đếm tiền."

"Cho dù hiện tại đã là cái tuổi này rồi tôi vẫn rất thích cảm giác được cậu bảo hộ. Bất quá, tôi của hiện tại cũng không còn là tiểu cô nương đơn thuần trước kia nữa, hơn nữa tôi còn phi thường bức thiết muốn chứng minh điểm này với cậu." Mạc Vân Sam nháy mắt phải, phong vận toàn bộ tẫn hiện, "Giờ này khắc này ở trước mặt cậu là một người có suy nghĩ của riêng mình, đã trải qua lăn lộn trong bùn đất, một Mạc Vân Sam thành thục, tôi chỉ biết giúp cậu kiếm tiền, cam tâm tình nguyện mà làm. Đến nỗi những người khác...." Nàng nhún vai, không nói tiếp nữa.

Rất rõ ràng, không lừa được nàng.

Ân Như Ly dịch khai tầm mắt, chỉ nói một câu: "Ngủ ngon."

Tươi cười của Mạc Vân Sam cũng không giảm: "Cậu một khắc cũng không muốn ở cạnh tôi vậy tôi có thể hiểu thành là cậu sợ mình say ngã trong ôn nhu hương của tôi không? Đương nhiên, đây không phải là đang hỏi ý kiến của cậu, cậu không cần phải phản bác. Cậu có quyền giảo biện, tôi cũng có quyền kiên trì với suy nghĩ của mình. Chúng ta không ai can thiệp chuyện của ai."

Ân Như Ly một lần nữa đối diện với tầm mắt của Mạc Vân Sam: "Vâng, tôi thật đúng là có khả năng giây tiếp theo sẽ ấn ngã cô trên ghế ô tô làm chút chuyện mà người ta đều thích, nếu Mạc tiểu thư cảm thấy chúng ta có thể duy trì quan hệ như vậy, tôi cũng không cảm thấy có thiệt gì. Nhưng mà rất hiển nhiên là thứ cô muốn không phải những thứ đó. Cho nên ----"


"Cho nên cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy!" Chân mày của Mạc Vân Sam gắt gao nhíu chặt lại, "Sao tôi lại không muốn bảo trì quan hệ như vậy? Thân thể là cửa sổ tâm hồn, mở ra thân thể mới có thể tiến vào tâm hồn. Lúc nãy cậu nói ở chỗ này, bây giờ luôn sao?"


- -------


Editor:

<3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK