• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người cách một cái điện thoại giằng co, Mạc Vân Sam lại muốn đánh trống lui quân trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc này, "Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm quả thực là của Ân Như Ly.

Mạc Vân Sam mím môi, khóe miệng giương lên, nỗ lực che giấu khẩn trương trong lòng, mở miệng nói: "Là tôi, nghe tiếng hẳn có thể biết được là ai? Là tôi hỏi giám đốc xin số điện thoại của cô."

"Ừm, có việc?" Lời nói của Ân Như Ly ngắn gọn, chỉ có thanh âm từ trong ống nghe truyền đến, ngay cả tươi cười cũng không thể nhìn thấy, trông có vẻ càng thêm phần xa cách.

"Tôi....Không phải cô nói nếu tôi không thể nguôi giận thì sẽ tự mình đến phục vụ tôi sao? Khi dễ tôi một người lang thang lâu ngày không về nước, khách sạn của các cô hẳn là nên xin lỗi tôi, hiện tại tôi bị tác dụng chậm cho nên lúc này mới bắt đầu cảm thấy không được tổng tài như cô tự mình đến phục vụ thì sẽ rất mất mát." Mạc Vân Sam ngạnh cổ bắt đầu nói dối.

"Mạc tiểu thư muốn tôi phục vụ như thế nào? Phục vụ cá nhân còn chưa đủ sao?" Trong ống nghe truyền đến thanh âm bỡn cợt của Ân Như Ly.

Mạc Vân Sam cười nhạt: "Cô có biết xấu hổ hay không? Để cô phục vụ bên cạnh, người chịu thiệt là tôi đó có được không!"

"Chịu thiệt?" Người ở đầu dây bên kia ý cười càng sâu, "Mạc tiểu thư hẳn chỉ là dùng tay tôi thôi cũng không chịu thiệt gì, tôi nghĩ so với mười năm trước, kỹ thuật của tôi cũng đã tinh tiến hơn không ít."

Nghe xem nghe xem, trên thế giới này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!

Mạc Vân Sam cật lực biểu hiện bản thân không chút để ý, không có để ý như vậy, nhưng dạ dày lại khống chế không được mà trào ngược, dường như tâm cũng theo đó mà bắt đầu đau đớn, chua chát hơn.

Trong đầu lại không đúng lúc mà nhảy ra hình ảnh hồ ly tinh ôm lấy người khác đi vào giấc ngủ, trôi qua nhiều đêm đen như vậy đều là người khác bồi cô, nàng ghen ghét đến nỗi sắp phát điên, hốc mắt trướng đến sinh đau, suýt chút nữa còn sắp đánh rơi cả điện thoại.

Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, khóe môi nỗ lực mà cong lên thành hình nụ cười: "Mọi người đều nói người đến tuổi như lang như hổ, tuổi này của cô kỹ thuật tinh tiến cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang."


"Mạc tiểu thư nói rất đúng, tinh tiến hay không tinh tiến cô cũng thể nghiệm không được, tôi đích xác không nên khoe khoang." Trong nháy mắt Mạc Vân Sam lại cảm thấy những lời này mang theo oán khí, rồi lại cảm thấy đó chẳng qua chỉ là ảo giác của bản thân.

Trầm mặc một lát, Mạc Vân Sam tựa như vui đùa thử nói: "Cô có biết hay không, số liệu nghiên cứu cho thấy sau khi hai người chia tay sẽ có 50% phát triển thành kẻ thù, 50% còn lại lại phát triển trở thành bạn bè và bạn giường, cô đoán xem cái nào cao hơn?"

"Cái số liệu nghiên cứu này hình như không được chuẩn xác lắm, giống như chúng ta phát triển trở thành sơ giao cũng không thấy có thống kê đến."

Những lời này tựa như một cây kim đâm vào trong lòng Mạc Vân Sam.

"Cô thật đúng là nghiêm túc trả lời a! Loại số liệu đùa giỡn này vốn dĩ không cần phải tin là thật, nhiều năm như vậy không gặp, tế bào hài hước của cô lạc đi đâu rồi. Ai? Tôi đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô trước làm việc của mình đi, tôi nghe máy đã!"

Mạc Vân Sam nhanh chóng nói xong câu đó, đầu ngón tay run rẩy mà điểm xuống nút ấn màu đỏ trên màn hình.

Nàng tựa lưng vào sô pha, sức lực cả người dường như bị rút cạn, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, hai mắt cũng trở nên vô hồn.

Nếu không gặp lại, nàng còn có thể ở trong vô số đêm đen tưởng tượng rằng hồ ly tinh chưa từng oán giận mình, vẫn còn yêu mình, chờ mình trở lại, chẳng sợ trên thế gian này người nhiều đến bao nhiêu cũng chỉ cần một mình mình.

Hiện tại người đã ở ngay trước mắt, Mạc Vân Sam ngược lại càng thêm tưởng niệm hồ ly tinh đã từng sủng nàng đến tận trời kia.

Nàng cho rằng chỉ cần nội tâm bản thân đủ cường đại rồi thì có thể không cần thừa nhận sự thật rằng Ân Như Ly đã không còn thuộc về nàng nữa.

Nhưng mà cho dù nàng đã cường đại đến mức có thể mặt lạnh ác ngữ nhìn như không thấy đối với vô số người, nhưng lại chịu không nổi một điểm uốn mình theo người của Ân Như Ly, sợ hãi nghe thấy Ân Như Ly từng có người khác bên gối, sợ hãi Ân Như Ly có cơ hội chính miệng nói không cần nàng.

Mâu thuẫn, tự ngược, tra tấn.

Mạc Vân Sam bị ba sợi dây thừng này chặt chẽ giam cầm bên trong lòng sắt, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát.

Mấy năm nay, chỉ cần rãnh rỗi, hối hận liền sẽ chiếm cứ mỗi đêm đen của nàng, mỗi sợi dây thần kinh của nàng.

Lúc trước thời điểm rời khỏi Ân Như Ly có bao nhiêu hận cô, bao nhiêu quyết tuyệt, sau đó thời điểm biết được chân tướng liền có bấy nhiêu hận bản thân mình, bấy nhiêu hối hận.

Yêu Ân Như Ly yêu đến bao nhiêu sâu thì sẽ có bao nhiêu sợ hãi chấp nhận cơn đau mỗi lần tới gần lại bị cô đẩy ra.

Nhưng mà trên đời này thuốc hối hận chính là thứ thuốc khó cầu nhất.

Nàng chỉ có thể mỗi ngày trôi qua mà ôm theo hối hận, mỗi ngày trôi qua đều nghĩ đến "nếu như".

Nếu như không có hiểu lầm, nếu như không có xúc động niên thiếu, nếu như trở thành ảnh hậu rồi có thể trở lại trước mặt Ân Như Ly, nếu như.....

Cho dù nàng có được cái tượng vàng danh giá kia rồi, chứng minh được bản thân không phải là kẻ vô dụng nhưng lại vẫn như cũ không có bao nhiêu dũng khí, không có bao nhiêu tự tin mà đi tranh thủ lại tình yêu Ân Như Ly đã từng dành cho nàng.

Nước mắt nóng hổi tích đầy nơi khóe mắt chảy xuống.

Mạc Vân Sam lập tức nhảy khỏi sô pha, nhanh chóng lấy khăn giấy ra chấm chấm nước mắt.

"Mình đã không còn là thiếu niên vì tình yêu mà khóc sướt mướt nữa, chuyện này có bao lớn chứ! Thứ mình mất đi chính là tình yêu, mà thứ họ Ân kia mất đi lại là một người vừa xinh đẹp vừa mềm mại vừa gợi cảm thân thể lại hoàn mỹ như mình đây!" Nàng nhắm mắt lại thở sâu, thần sắc khôi phục lại như thường.

Mạc Vân Sam lại xem điện thoại, Weibo đã đăng trước đó phía dưới bỗng xuất hiện nhiều thêm mấy cái bình luận, cũng không biết là tìm tới như thế nào.

- --- "Một cái tài khoản giả không có lấy một người hâm mộ mà cũng nghĩ đến ăn vạ Ân tổng của chúng tôi? Trở về mua thêm mấy cái fan giả rồi hãy đến đây!"

- ---- "Ai kia cho rằng chúng tôi không biết Mạc nữ vương không có mở Weibo sao?! Cút cút cút!"

- ----- "Nhưng mà cũng phải nói, cái nhan sắc này xinh đẹp như vậy, ai kia nhặt ở đâu vậy? Tôi đã làm fan thâm niên tám năm rồi mà cũng chưa từng nhìn thấy?"

- ----- "Chỉ có tôi là chú ý ba chữ bạn gái cũ sao? Chẳng lẽ có cái dưa gì mà tôi không biết?"

Phía sau còn có mấy cái nữa, nói tóm lại đều là không tin tưởng đây là tài khoản của Mạc Vân Sam.

Giỏi cho cáo già, cư nhiên còn có fan khống bình! Ngày thường không hảo hảo làm thương nhân đứng đắn, ở đó còn có suy nghĩ đồi bại!

Mạc Vân Sam tức giận đến mức xóa bài đăng, ném điện thoại sang một bên đi vào phòng tắm.

Nhưng trước khi cái bài đăng kia bị xóa đi thì không ít dân mạng có khứu giác nhạy bén đã nhanh chóng chụp lại màn hình.

........

Mạc Vân Sam tắm xong cũng vừa lúc tới thời gian cơm chiều.

Nàng nhìn đến tin nhắn trong điện thoại, câu môi cười.

Nhiều năm như vậy không gặp, thật vất vả mới có thể trở về, cũng nên đi thăm gia đình thân yêu của mình.

Những người đã hủy hoại đi hạnh phúc của nàng.

.......

Mạc Vân Sam đứng trước cánh cửa rộng lớn khí khái đã từng vô cùng quen thuộc, sau khi hoãn thần lại mới ấn vang chuông cửa.

"Vân Sam tiểu thư đã trở lại!" Người mở cửa chính là dì giúp việc đã ở Mạc gia từ rất lâu trước kia.

"Mẹ Lý." Mạc Vân Sam lộ ra một nụ cười nhạt.

Trên sô pha trong phòng khách, một lão nhân thái dương hoa râm kinh ngạc quay đầu lại.

Đó là ba ba của Mạc Vân Sam, ở trên thương trường có rất nhiều nhiều đều xưng ông ta một tiếng Mạc lão gia tử.

Mạc Vân Sam cũng không mở miệng thưa gửi, chỉ cà lơ phất phơ nói: "Đi đâu hết rồi? Có phải tôi tới muộn cơm tối rồi không?"

Trừ bỏ lão gia tử ra, ở đây còn có ba người chị gái nữa của Mạc Vân Sam, cùng với con gái của chị cả và chị hai, mọi người trong gia đình đều tề tụ ở phòng khách.

Mạc gia nhiều thế hệ kinh thương, bất quá đến đời này của Mạc lão gia tử thì chuyện làm ăn bắt đầu trượt dốc. Lão gia tử có một người con trai độc nhất, hơn bốn mươi tuổi còn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, trước còn có ba người chị gái, sau cùng là em gái Mạc Vân Sam.

Ở Mạc gia tôn ti trưởng bối phân rất rõ ràng, con trai kế nghiệp cha, cho nên ba người chị gái này cũng không được coi trọng. Nhưng bởi vì Mạc Vân Sam là đứa con gái nhỏ nhất nhà, từ nhỏ đã rất được lão gia tử cưng chiều. Cũng bởi vì vậy mà mặt ngoài nhận được yêu thương có hơn từ ba người chị gái này, nhưng kỳ thật trong lòng bọn họ lại tràn đầy oán giận.

Mạc Vân Sam vẫn luôn thống hận, thống hận mười năm trước chính những người mà nàng xem là người nhà này hợp nhau dùng thủ đoạn ti tiện chia rẻ nàng và Ân Như Ly, thống hận người cha này của nàng thà rằng mang nàng ra nước ngoài cũng không đồng ý nàng ở cạnh Ân Như Ly.

Nàng càng thống hận bản thân đơn thuần vô tri, vì cái gì lại dễ dàng tin lời những người này nói, vì cái gì không tin tưởng Ân Như Ly nhiều thêm một chút.

Nhưng cho dù vừa đau vừa hận thì lại có ích lợi gì chứ?

Nếu như thống hận trong lòng là vô dụng vậy thì khó có được về nước, tổng phải tìm chút chuyện không thoải mái.

Mạc lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Đi ra ngoài ngần ấy năm, cuối cùng cô cũng biết trở về rồi sao?!" Mười phần tức giận, khí thế uy nghiêm.

Mạc Vân Sam vươn ngón tay ra lắc lắc: "Lão gia tử ngài đã quên rồi sao, chúng ta sớm mấy năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ, hôm nay tôi tới là để làm khách, Mạc gia các người cũng tính là hào môn thế gia, có phải nên dùng lễ nghĩa chiêu đãi khách nhân mà chiêu đãi tôi hay không?"

"Hoang đường!" Mạc lão gia tử vỗ mạnh lên bàn, vật trang trí nhỏ đặt trên bàn cũng vì thế mà chấn vài cái.

"Hoang đường sao?" Mạc Vân Sam suy tư một lát, "Tôi rất hoang đường, ở xa như vậy mới trở về, còn chuyên môn đến làm khách những người nhà đã từng đào bẫy rập tôi. Tôi không chỉ hoang đường mà còn rất đáng ghét."

"Mạc Vân Sam, cô muốn tạo phản sao?!"

Mạc lão gia tử tức giận đến run cả râu, bàn tay chặt chẽ bắt lấy tay vịn chạm trổ hoa văn, trên mu bàn tay già nua gân xanh bạo khởi.

Ông ta cho rằng con gái lần này trở về là muốn cúi đầu nhận sai, nghĩ chỉ cần nàng ngoan ngoãn chịu thua thì sẽ coi như chuyện trong quá khứ chưa từng phát sinh, nàng vẫn sẽ là hòn ngọc quý trên tay Mạc gia.

Không nghĩ tới đứa con gái hỗn trướng này rời nhà nhiều năm như vậy không chỉ không có nửa điểm hối hận mà còn dùng thái độ như vậy nói chuyện với ông ta!

Đứa con gái nhỏ này là đứa con mà từ nhỏ Mạc lão gia tử đã dùng toàn bộ đáy lòng để yêu thương, sủng đến tận xương tủy. Nhưng mà cái loại yêu thương này cũng không phải là loại yêu thương ký thác kỳ vọng, mà chỉ đơn thuần là cưng chiều.

Thế cho nên trước khi Mạc Vân Sam vào đại học vẫn luôn là một tiểu công chúa tính tình điêu ngoa. Cho đến khi gặp được Ân Như Ly, nàng mới biết bản thân có thể dựa vào nỗ lực mà thay đổi tương lai, nhân sinh của nàng còn có giá trị.

Nhưng mà ánh sáng của nàng lại bị cường ngạnh cắt đứt.

Mạc Vân Sam: "Lão gia tử đừng nóng giận a! Ngài lớn tuổi rồi, thân thể phỏng chừng cũng không tốt, vạn nhất tức giận thành cái dạng xấu xí gì, này những người nhà của ngài đều nghĩ không biết nên phân gia sản của ngài như thế nào đâu, mà vạn nhất đúng là có cái ý niệm này thật, mọi người cứ thương lượng thương lượng mãi, tôi cảm thấy không cần gọi 120 nữa, ngài đã có thể chết không nhắm mắt rồi!"

Mạc lão gia tử không nghĩ tới con gái của mình lại nói với mình những lời đại nghịch bất đạo như vậy, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nửa ngày cũng không thở nổi.

Mạc Vân Sam thấy nói đủ rồi liền thu lại, nếu không thật sự sẽ chọc lão gia tử tức chết mất, nàng ngược lại lại trở thành một người đuối lý.

Sắc mặt của ba người chị gái ở đây đều vô cùng kỳ dị.

Từ nhỏ đã là những đứa con gái bị bạc đãi, bọn họ chưa bao giờ dám nói như vậy với lão gia tử, nhưng cố tình người dám nói như vậy với lão gia tử lại là đứa em gái nhỏ mà so với bất luận người nào đều được sủng ái hơn.

Mạc Vân Sam liếc mắt nhìn về phía ba người chị gái của mình, khẽ cười nói: "Tôi tiến vào lâu như vậy rồi sao các chị lại không cho tôi một câu tiếp đón vậy? Tốt xấu gì cũng là chị em cùng nhau lớn lên, xa cách như vậy, là sợ tôi trở về đoạt gia sản sao?"


Chị cả lớn hơn nàng mười tuổi lấy ra bộ dạng trưởng bối, lạnh giọng mắng: "Sao em lại có thể nói như vậy!"


"Vậy chị cả dạy tôi đi, nên nói như thế nào?" Mạc Vân Sam nhún nhún vai, "Từ nhỏ sống trong sủng ái, chính là không biết lớn nhỏ, đây cũng không phải ngày thứ hai chị mới biết được."


Người trong nhà lúc này mới ý thức được, đây là trở về đòi nợ.


- --------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK