Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98.

Đường Ân nhìn mặt Đinh Huyên, không nói thêm gì, có lẽ vì lúc này Đinh Huyên đang bị thương dẫn đến có rất nhiều chuyện đều xảy ra phản ứng dây chuyền, có điều có một số nguồn gốc sự việc.

vẫn nằm ở phía anh ấy.

“Tôi và Doanh Doanh lớn lên bên nhau từ nhỏ… Có thể nói là thanh mai trúc mất” Đinh Huyên khổ sở nói.

Đường Ân nghiêng đầu đánh giá Đinh Huyên, lúc này không tiện mở miệng.

Có một số giây phút, thứ như cảm xúc cũng cần chính bản thân mình hồi phục lại. Bất kể người ta nói thế nào, cũng chưa chắc làm trong lòng người nào đó dễ chịu hơn được.

“Khi tôi mười tuổi, ba tôi bị tai nạn xe cộ, nhà họ Đinh cũng sụp đổ…” Đinh Huyên thở dài một tiếng, lắc đầu: “Từ sau lần đó, vì trả nợ, mẹ tôi bán nhà… Từ khi đó, tôi dọn ra khỏi nhu nhà, cuối cùng cũng không còn gặp được Doanh Doanh nữa! Mấy hôm trước, tôi gặp được Doanh Doanh ở đại học ngoại ngữ…” Đường Ân nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.

Định Huyên thở dài, trong mắt lộ ra vẻ cô đơn: “Khi còn nhỏ tôi rất hay đánh nhau, trong mắt những người xung quanh đều là đứa trẻ hư, mẹ của Doanh Doanh rất có thành kiến với tôi, vẫn luôn không thích tôi và Doanh Doanh đi lại với nhau! Nhưng mà từ sau lần ngoài ý muốn kia, tôi rất hiếm khi đánh nhau, ngày hôm qua cũng vì bất đắc dĩ mới làm vậy!” Đường Ân nghe thấy vậy, trong lòng có chút áy náy, chuyện ngày hôm qua thật ra cũng vì liên quan đến mình, nếu không Đinh Huyên sẽ không đánh nhau.

“Đường Ân, thật ra tôi biết, tôi và Doanh Doanh đã không thể trở về như trước đây được nữa rồi!” Đinh Huyên thổn thức, cũng có chút tưởng nhớ: “Trước đây khi còn nhỏ thật sự rất tốt, nhưng mà sau khi lớn lên, lại liên quan đến quá nhiều chuyện!” Đường Ân nghiêng đầu đánh giá anh ấy, đột nhiên bật cười một tiếng: “Sau khi lớn lên, lá gan cũng nhỏ đi sao?” “Hừ!” Định Huyên khinh thường hừ một tiếng, xoay đầu sang chỗ khác.

Đường Ân nhún vai: “Nếu lá gan không nhỏ lại, vậy tại sao lại cảm thấy sau khi lớn lên, có rất nhiều chuyện thay đổi?” “Trở nên thực tế hơn chăng?” Cuối cùng Đinh Huyên cũng lắc đầu, thở dài nói: “Trước đây tuy rằng dì Triệu cũng chán ghét tôi, nhưng mà nhà họ Đinh còn chưa suy sụp, lời như vậy với g sẽ không nói những il Bây giờ nhà họ Đinh suy sụp rồi, cũng có rất nhiều người xung quanh chê cười, hóng hớt, dì Triệu như vậy, cũng không thể tránh được!” Đường Ân im lặng, bật cười to: “Nhà họ Đinh suy sụp rồi sao?” “Suy sụp rồi!” Đinh Huyên thổn thức.

“Không còn sót lại một ai sao?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn anh ấy.

Định Huyên sửng sốt một lát, hung dữ trừng mắt lườm Đường Ân.

Đường Ân nở nụ cười: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Bây giờ cậu còn có sức đánh nhau với tôi sao? Thật ra cái gọi là nhà họ Đinh suy sụp, chẳng qua là ba cậu qua đời mà thôi, trụ cột của cậu đã không còn nữa, cho nên cậu cảm thấy đã suy sụp rồi! Nếu trụ cột của cậu vẫn còn ở đó, vậy cậu chắc chắn sẽ không cho rằng nhà họ Đinh đã sụp đổi” Đinh Huyên hơi chần chừ, đôi mắt cá chết sưng phù vẫn đang nhìn chằm chăm Đường Ân.

Đường Ân cười, đứng dậy: “Đinh Huyên mà tôi quen biết kia sẽ không coi bất kỳ ai là trụ cột! Nếu cậu cảm thấy trong.

cuộc sống đã không còn ai chống đỡ được nữa, vậy hẳn là cậu phải tự mình đi chống đố! Trong mắt tôi, miễn là nhà họ Định còn chưa chết sạch, vậy cho dù không xoay ngược tình thế được, ít nhất cũng vẫn còn hơi thở, còn có hy vọng, không phải sao?’ Đinh Huyên nhìn chằm chăm gương mặt Đường Ân, trong mắt có ánh sáng lóe ất lâu sau mới thở dài: “Quá khó “Khó khăn? Khó khăn mới nói là còn hy vọng, nếu ngay cả hy vọng cũng không còn, vậy mới thật sự là suy sụp!” Đường Ân nhún vai, sau đó nói: “Một số giây.

phút, có rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi được, nhưng nhìn cậu không có năng lực như vậy! Mẹ của Doanh Doanh đối xử với cậu như vậy, điều cậu phải làm không phải là năm đây, gương mặt tuyệt vọng nhìn người ta, mà phải cầm ba mươi triệu của cậu, đập lên mặt bà ta, nói cho bà ta biết cậu muốn cưới con gái bà ấy…” Đinh Huyên nghe vậy, nhẹ siết nắm tay.

Đường Ẩn cười: “Dựa vào suy nghĩ của cậu, quyết định của cậu! Nếu cậu thật sự suy nghĩ thông suốt, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội, sau ba năm bản thân cậu tuyệt đối không chỉ có ba mươi triệu, có thể sẽ là ba trăm triệu, ba tỷ! Nếu cậu không nghĩ ra được, vậy tùy cậu, sau ba năm cậu có thể nhìn cô ta bò lên giường người khác, việc cậu có thể làm chẳng qua chỉ là một kẻ theo đuôi, chúc cô ta có thể hạnh phúc…” Đinh Huyên ngơ ngác nhìn Đường Ân, trong lòng sôi sục, hai tay nắm chặt lại, sắc mặt trở nên có chút dữ tợn.

“Đừng nhìn tôi với ánh mắt này…” Đường Ân cười, mở hai tay ra: “Tôi quả thật có một số bí mật, nhưng cậu không nên biết thì tốt hơn! Cũng không cần trông đợi hết vào tôi! Tôi cũng chỉ khuyên cậu một câu thôi, có thể cho cậu cơ hội, nếu thất bại cậu chỉ có hai bàn tay trắng, có thể thử lần nữa! Nhưng mà nếu trông đợi hết vào tôi… Nếu thất bại, có thể sẽ chết đấy!” Đinh Huyên sững sờ, mắt sáng như đuốc nhìn Đường Ân, nhẹ nhàng cắn răng.

Đường Ân nhún vai, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh của Đinh Huyên.

€ó rất nhiều chuyện không cần phải nói nhiều, chỉ cần dựa vào mặt mũi của Đỉnh Huyên, hơi nhắc nhở một chút là được rồi, về phần tương lai có thể làm thế nào, vậy phải xem vận mệnh của Định Huyên ra sao.

Ra khỏi bệnh viện, Đường Ân gọi điện thoại cho Bùi Hạc, hẹn anh ta gặp nhau.

ở bệnh viện gần đấy.

Bùi Hạc lập tức nhận lời, vội vàng chạy.

về phía bệnh viện.

Đường Ân đứng ở cửa bệnh viện, rất lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía quán cà phê.

Mười phút sau, Bùi Hạc vội vàng chạy đến, trên mặt có một tầng mồ hôi mỏng.

Đường Ân ngồi trong một góc sáng sủa của quán cà phê, mở mắt ra nhìn Bùi Hạc một cái, nhẹ nhàng gật đầu với Bùi Hạc.

“Thời gian dài như vậy, đã nghĩ thông suốt chuyện trước đây chưa? Còn muốn tham gia bữa tiệc hàng năm của nhà họ.

Đường chúng ta không?” Đường Ân cười cười, hỏi rất ôn hòa.

Bùi Hạc ngồi xuống, nghiêm túc gật đầu.

Hai tay Đường Ân đặt lên bàn, nhìn như cực kỳ thoải mái: “Con đường này…

cũng không có thuốc hối hận đâu! Nếu liên quan quá sâu, có lẽ sẽ có rất nhiều lợi ích với anh, có lẽ chỉ là một con đường chết!” “Tôi biết!” Bùi Hạc gật đầu.

Những nguy hiểm trong đó, Bùi Hạc hiểu rõ hơn ai hết, nếu không trước đây cũng sẽ không đi tìm Đường Ân.

Đường Ân nhìn thái độ của Bùi Hạc, gật đầu: “Có lẽ là sau khi tôi đến thành phố Giang, cũng là một cơ hội với anh, có lẽ cũng là một nạn kiếp của anh!” Bùi Hạc sầm mặt, không nói thêm gì nữa.

Đường Ân cười cười, đứng dậy: “Nếu đã quyết định rồi, vậy cũng đừng hối hận! Có một số việc tôi không muốn đối mặt, nhưng đôi khi lại không thể không đối mặt! Là của tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp về, mạng của tôi, không ai có thể lấy đi được…” Thân thể Bùi Hạc hơi chấn động, rất lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Cậu Đường…” Nhìn Đường Ân rời đi, Bùi Hạc vội vàng đứng dậy, sắc mặt hơi cứng ngắc: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu!” “Câu gì?” Đường Ân quay đầu nhìn anh ta.

Bùi Hạc hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu có thích Bùi Nhược không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK