Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36.

“Dương Cầm, là tôi tìm đến đấy!” Trần Diệu Tổ hơi mất kiên nhẫn, cau mày.

Dương Cầm sửng sốt, quay đầu: “Hiệu trưởng, thầy tìm tôi có chuyện gì thế?” “Bây giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng chuyện Kỷ Du Du trộm kinh phí hoạt động của hội sinh viên, cho nên không thể kết luận bừa bãi!” Trần Diệu Tổ ngập ngừng rồi nói tiếp: “Bây giờ cô trở về tập trung sinh viên lớp mình, giải thích với bọn:họ một chút! Chuyện này tôi đã báo cảnh sát rồi, chỉ cần đợi cảnh sát điều tra ra kết quả, tôi sẽ nói rõ với các sinh viên!” “Như vậy thích hợp sao? Tiền mất thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng!” Dương Cầm không vui lắm.

“Tôi đã nói trước khi điều tra rõ không được kết luận bừa bãi!” Trần Diệu Tổ khoát tay, hơi bực bội: “Cô cứ làm theo lời tôi nói là được, chuyện còn lại không cần cô quan tâm quá nhiều!” “Vâng!” Dương Cầm lạnh lùng đáp một tiếng, quay đầu nhìn Kỷ Du Du và Đường Ân rồi lắc đầu, đi ra ngoài.

Đường Ân liếc nhìn, ánh mắt hơi lạnh lão.

“Đường Ân à, chuyện này trò cứ yên tâm, chắc chắn thầy sẽ điều tra rõ ràng!” Trần Diệu Tổ đứng lên; nở nụ cười: “Nếu các trò thật sự bị oan, chắc chắn trường học sẽ cho các trò một lời giải thích hợp lý!” Đường Ân hơi do dự, nhìn Kỷ Du Du bên cạnh, thấy được sự căng thẳng trong mắt cô thì thấy hơi bất lực.

Theo suy nghĩ của Đường Ân, cho dù không học ở đại học Thành phố Giang này cũng chả có tổn thất gì, cùng lắm thì về ôn tập lại lần nữa, sau đó vào một trường có danh tiếng tốt hơn. Nhưng Kỷ Du Du thì khác, chuyện duy nhất cô có thể làm bây giờ là đợi cảnh sát điều tra rõ cho mình.

“Nếu đã thế, vậy chúng tôi sẽ đợi mấy ngày!” Đường Ân khó chịu đứng dậy: “Nhưng đừng lâu quá, nếu không có kết quả tốt thì tôi còn phải tranh thủ thời gian về ôn tập nữa!” Sắc mặt Trần Diệu Tổ cứng đờ, vội gật đầu: “Cái này không thành vấn đề, trò cứ yên tâm đi!” Đường Ân cong môi cười, xoay người kéo Kỷ Du Du đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Trần Diệu Tổ có thể nói là cực kỳ khách sáo, Đường Ân cũng không muốn gây áp lực cho một ông già vì chuyện thế này. Chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho Kỷ Du Du, Đường Ân cũng không trường có danh tiếng tốt hơn. Nhưng Kỷ Du Du thì khác, chuyện duy nhất cô có thể làm bây giờ là đợi cảnh sát điều tra rõ cho mình.

“Nếu đã thế, vậy chúng tôi sẽ đợi mấy ngày!” Đường Ân khó chịu đứng dậy: “Nhưng đừng lâu quá, nếu không có kết quả tốt thì tôi còn phải tranh thủ thời gian về ôn tập nữa!” Sắc mặt Trần Diệu Tổ cứng đờ, vội gật đầu: “Cái này không thành vấn đề, trò cứ yên tâm đi!” Đường Ân cong môi cười, xoay người kéo Kỷ Du Du đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Trần Diệu Tổ có thể nói là cực kỳ khách sáo, Đường Ân cũng không muốn gây áp lực cho một ông già vì chuyện thế này. Chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho Kỷ Du Du, Đường Ân cũng không trường có danh tiếng tốt hơn. Nhưng Kỷ Du Du thì khác, chuyện duy nhất cô có thể làm bây giờ là đợi cảnh sát điều tra rõ cho mình.

“Nếu đã thế, vậy chúng tôi sẽ đợi mấy ngày!” Đường Ân khó chịu đứng dậy: “Nhưng đừng lâu quá, nếu không có kết quả tốt thì tôi còn phải tranh thủ thời gian về ôn tập nữa!” Sắc mặt Trần Diệu. Tổ cứng đờ, vội gật đầu: “Cái này không thành vấn đề, trò cứ yên tâm đi!” Đường Ân cong môi cười, xoay người kéo Kỷ Du Du đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Trần Diệu Tổ có thể nói là cực kỳ khách sáo, Đường Ân cũng không muốn gây áp lực cho một ông già vì chuyện thế này. Chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho Kỷ Du Du, Đường Ân cũng không quan tâm quá nhiều.

Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Đường Ân nghiêng đầu nhìn Kỷ Du Du, cười nói: “Yên tâm đi, chắc chắn cục cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, không cần phải lo lắng!” “Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu, cũng không nói thêm qì.

Hai người đi xuống lầu, vừa mới đến cửa đã thấy Dương Cầm đứng đó.

Đường Ân không có chút cảm tình nào với giáo viên chủ nhiệm này, thấy bà ta đứng đó thì cau mày thắc mắc.

“Đi thôi, tôi đã thông báo họp tất cả sinh viên, bây giờ đến lớp đi!” Dương Cầm lạnh lùng nói, đi phía trước hai người.

Đường Ân theo sát phía sau, đáy lòng không có chút gánh nặng nào, nhưng Kỷ Du Du lại khó tránh khỏi việc hơi căng thẳng, hai tay luôn nắm lấy vạt áo, lòng thấp thỏm.

Đường Ân cười, cho cô một ánh mắt an ủi: “Yên tâm, có tôi ở đây mà”! Kỷ Du Du ừ nhẹ một tiếng, giọng bé như tiếng muỗi.

Lúc gần đến lớp, Dương Cầm dừng chân lại, quay đầu lạnh lùng nhìn hai người: “Tuy tạm thời chuyện kinh phí hội sinh viên vẫn chưa có kết luận, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều sẽ bị các trò che mắt giống hiệu trưởng!” Đường Ân nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức sầm xuống.

“Bây giờ hiệu trưởng có thể ngăn những lời oán thán này giúp các trò là sợ làm hỏng bầu không khí trong trường học.

Hiệu trưởng tốt bụng, còn tôi thì không! Đợi cảnh sát điều tra ra kết quả, tôi không quan tâm là ai trộm, đều sẽ bị đuổi khỏi trường, tìm ai cũng không có tác dụng đâu!” Dương Cầm nói xong đã xoay người đi vào phòng học.

Ý bà ta là tiền do Kỷ Du Du trộm xài, Hiệu trưởng đang ban ơn ngoài quy tắc với cô, nhưng bà ta thì không.

Đường Ân nghe vậy thì tức giận, sắc mặt Kỷ Du Du bên cạnh u ám, cô cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống.

“Vào đi, nhân khi các bạn học đều có mặt!” Dương Cầm đứng trên bục giảng, trợn mắt nhìn Đường Ân và Kỷ Du Du ngoài phòng học.

Đường Ân sầm mặt kéo Kỷ Du Du đi vào.

Hai người mới bước vào, lớp học lập tức ồn ào, không ít người bắt đầu nhỏ giọng thầm thì, số người tỏ ra khó tin còn nhiều hơn.

Lúc mấy hôm trước, nghe nói có xe cảnh sát đến trường đưa Đường Ân và Kỷ Du Du đi, hôm nay sao hai người kia lại vê rồi? “Yên lặng!” Dương Cầm nhìn cảnh này, vỗ lên bảng đen.

Đường Ân đi về chỗ ngồi, lạnh mặt ngồi xuống.

“Khi nấy hiệu trưởng Trần đã tìm tôi, muốn tôi ngăn tin đồn lại!” Dương Cầm hờ hững nói một câu, sau đó đổi lời: “Mấy ngày tới các sinh viên không được bàn tán chuyện này nữa! Nhưng tôi có thể nói với mọi người, chỉ cần cục cảnh sát điều tra ra kết quả, chắc chắn tôi sẽ không bao che cho bất kỳ ai! Trong mắt Dương Cầm tôi không thể chứa đựng một hạt cát nào, chỉ cần nhân phẩm có vấn đề thì lập tức cút khỏi phòng học này cho tôi!” Đường Ân nhìn chằm chằm vào Dương Cầm, thấy ánh mắt của bà ta đã hướng đến Kỷ Du Du, thầm thấy khinh thường.

Bà ta vẫn muốn tin tưởng lời đồn này, chắc chắn răng tiền bị Kỷ Du Du trộm! Tuy không nói rõ ra, nhưng lời trong lời ngoài đều bày tỏ ý như vậy.

“Tan họp!” Dương Cầm võ bàn, xoay người đi ra khỏi phòng học.

Các sinh viên vừa thấy bà ta rời khỏi phòng học lập tức ầm ï lên, cả đám đều nhìn về phía Đường Ân và Kỷ Du Du.

Vương Nhuy võ mạnh sách vở lên bàn kêu bịch một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa: “Đúng là xui xẻo, sao chổi lại về rồi!” Lâm Thần Phong nhìn Đường Ân và Kỷ Du Du, hơi châm chọc: “Còn dám trở về à? Chủ nhiệm Trương không đuổi các người đi sao?” “Không phải Chủ nhiệm Trương bị đuổi rồi hả?” Đường Ân nghiêng đầu, cười lạnh nhìn Lâm Thần Phong.

Lâm Thần Phong hừ lạnh: “Chủ nhiệm Trương chỉ đi công tác thôi, cho nên các người mới có cơ hội trở về đúng không? Đợi chủ nhiệm Trương quay lại rồi, sớm muộn gì cũng có thể đuổi các người đi, tránh ở lại đây làm bẩn không khí của lớp học!” “Lớp trưởng Lâm, cậu ăn nói kiểu gì đấy?” Đinh Huyên đứng dậy, xắn tay áo lên.

Lâm Thần Phong cười lạnh, xoay người đi ra ngoài: “Vương Nhuy nói không sai, đúng là xui xẻo!” “Bà già nó chứ, cậu nói thêm một câu nữa thử xem!” Đinh Huyên đã xông lên trên.

Đường Ân kéo Đinh Huyên lại, lắc đầu với anh ấy: “Đừng quan tâm! Đợi kết quả là được rồi! Vương Nhuy là nữ thần của cậu ta, cho nên dù có đánh rắm cậu ta cũng thấy đúng thôi!” “Rõ ràng tên khốn này thiếu đòn mài” Định Huyên hùng hổ nói.

Đường Ân nhếch miệng cười: “Chủ nhiệm Trương đi công tác à, xảy ra chuyện gì thế?” ‘ẨY. Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu fÖ bụi xúu tới còn li muốn nói: ŸŠ Tíng quà ông hộ tác giả nhat.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK