Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272

Đường Ân nhìn chảm chảm Hàn Tư Vũ, sự khủng bố trong mắt đã bắt đầu tỏa ra khắp nơi.

Từ hôm nhìn thấy bộ dạng Đinh Huyên, lửa giận của Đường Ân vẫn không ngừng thiêu đốt, tuy anh đã cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng khó tránh khỏi khiến tâm trạng của anh xuất hiện một số vấn đề.

Hàn Tư Vũ nhìn bộ dạng Đường Ân, cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến đây là tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh, lập.

tức lấy lại khí thế, hưng dữ trợn mắttiếc nhìn Đường Ân: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên bổ ánh mắt ấy đi, cũng ˆ không nhìn xem đây là đâu sao? Là nơi mà loại người nhà quê như anh cũng có thể giương oai được hay sao?”

Đường Ân hít sâu một hơi, cũng nghe thấy một tiếng tinh, cửa thang máy đã mở ra.

Hàn Tư Vũ bật cười một tiếng, cất bước đi ra ngoài.

Đường Ân bình phục lại tâm trạng của mình, từ trong thang máy đi ra, lập tức đi theo Hàn Tư Vũ.

Hàn Tư Vũ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn thấy Đường Ân, không kiềm chế được giận dữ: “Ai cho anh đến đây? Anh có biết đây là đâu không hả?”

Bước chân Đường Ân không hề ngừng lại.

Hàn Tư Vũ giận dữ: “Cút ngay…”

Đường Ân vươn tay, đẩy Hàn Tư Vũ ra, lập tức đi tới cửa phòng làm việc.

“Anh..” Hàn Tư Vũ suýt nữa vấp ngã, lảo đảo đứng thẳng người dậy, định bước lên giữ chặt Đường Ân, mà Đường Ân đã đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Kỳ ra: “Tôi bảo anh cút ngay, anh không nghe thấy à? Đây là nơi anh được đến à?”

Két…

Cửa lớn phòng làm việc mở ra, Đường Ân cất bước đi vào.

Hàn Tư Vũ tức giận đuổi theo vào trong, đang định mở miệng quát lớn, nhưng lại nhìn thấy cô của mình – Hàn Kỳ, hơi khom người đứng trước mặt Đường Ấn.

Giờ phút này, trong đầu Hàn Tư Vũ nổ ầm một tiếng.

Những lời Hàn Kỳ vừa mới nói với cô ta lập tức lặp lại lần nữa.

Hôm nay có một nhân vật lớn sẽ đến!

Chẳng lẽ người đứng trước mặt này, chính là nhân vật lớn đó sao?

“Cậu chủ!” Hàn Kỳ khom người hành lễ, không chậm trễ chút nào.

Hàn Tư Vũ bối rối, cô mình là nhân vật cực kỳ quan trọng ở Ma Đô, thế mà lại khom lưng trước một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gọi anh ta là cậu chủ sao?

Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?

Đường Ân gật đầu rồi đi vào phòng làm việc.

“Tư Vũ, mau đến đây gặp cậu chủ…” Hàn Kỳ đứng thẳng dậy, nhìn thấy Hàn Tư Vũ, vội vàng nói với Hàn Tư Vũ.

Sắc mặt Hàn Tư Vũ đỏ bừng, nhớ lại sự vô lễ vừa nãy, cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc.

“Làm gì đó? Còn không mau qua đây gặp cậu chủ?” Hàn Kỳ nhíu mày, hơi tức giận nhìn chằm chằm Hàn Tư Vũ.

Sắc mặt Hàn Tư Vũ cứng đờ, bước lên hai bước, nhỏ giọng gọi: “Cậu chủ…”

Đường Ân đã ngồi xuống, một tay gõ tay vịn ghế sô pha, không nói gì.

Hàn Kỳ nhìn thoáng qua, cảm thấy trong lòng không ổn, vội vàng cười to: “Cậu chủ, muốn uống gì không?”

“Vodkal” Đường Ân nhẹ nhàng nói.

“Được, tôi sẽ bảo người chuẩn bị!” Hàn Kỳ quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Tư Vũ, vội vàng xua tay.

Hàn Tư Vũ như được tha tội, vội vàng chạy sang tủ rượu bên cạnh, trong lòng còn hơi hoảng hốt. Bàn tay cầm bình rượu còn mơ hồ bắt đầu run lên.

Hàn Kỳ chỉnh đốn suy nghĩ xong, mỉm cười ngồi bên cạnh Đường Ân: “Mười mấy phút trước tôi vừa mới nhận được tin tức, nhất thời chưa chuẩn bị gì, cho nên nếu có chỗ nào chậm trễ, kính xin cậu đừng trách tội!”

Đường Ân nhẹ nhàng gật đầu: “Không sao cả!”

Trong lòng Hàn Kỳ căng thẳng, bà ta đương nhiên nhận ra Đường Ân, mỗi lần nhà họ Đường họp hàng năm, cũng sẽ trao đổi với Đường Ân. Còn nhớ trước đây Đường Ân chỉ là một thiếu niên ngây thơ hay cười, mà Đường Ân hôm nay đã khiến cho người ta có cảm giác giống như: ác quỷ từ địa ngục bò ra.

Tin tức của thành phố Giang mấy ngày hôm trước đã bị nhà họ Đường biết hết rồi, Đường Ân giết chết Đồng Quân Hựu ở thành phố Giang, quả thật khiến người nhà họ Đường kinh hãi. Trong tình huống như vậy, cũng khiến trong lòng Hàn Kỳ hơi căng thẳng. Bà ta và Đồng Quân Hựu là người cùng cấp bậc, đều là người dưới tay Miêu Bách. Nếu Đồng Quân Hựu không ngăn được Đường Ân thì làm sao bà ta ngăn được đây?

Lúc này, Hàn Tư Vũ đã quay lại, trong tay bưng hai ly rượu, đưa đến tay Đường Ân.

Đường Ân nâng một tay, chạm vào ly rượu kia, nhưng ngón tay lại không có chút sức nào.

Keng…

Ly rượu rơi xuống mặt đất, vỡ nát, chất lỏng màu đỏ ánh vàng đổ ra ngoài.

“Xin lỗi! Thật xin lỗi!” Hàn Tư Vũ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt vội vàng xin lỗi, vươn tay nhặt ly rượu kia.

“Làm ăn cái gì không biết?” Hàn Kỳ giận dữ, tát cho Hàn Tư Vũ một cái: “Cút ngay!”

Hàn Tư Vũ bị đánh đến mức hơi run rẩy, nước mắt lập tức dâng lên, toàn thân bắt đầu run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn cô mình và Đường Ân, vội vàng chạy ra ngoài.

Đường Ân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía Hàn Tư Vũ vừa biến mất, ánh mắt mới hơi dịu lại.

“Cậu chủ, thật xin lỗi, chút chuyện nhỏ này mà cũng.

không làm được, do tôi bình thường không dạy dỗ…” Vẻ mặt Hàn Kỳ cung kính.

Đường Ân lắc đầu: “Là tôi không cầm chắc!”

Hàn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Đường Ân nói như vậy, biết không phải anh đến đây để gây phiền toái.

“Gần đây tôi muốn làm một số chuyện ở Ma Đô, dì chuẩn bị một chút, phối hợp thật tốt với chuẩn bị của tôi!” Đường Ân ngẩng đầu nói.

“Không thành vấn đề!” Hàn Kỳ đáp lại.

Đường Ân gật đầu: “Di Hàn, có câu nói, tôi muốn hỏi ý dì một chút!”

Thân thể Hàn Kỳ căng thẳng.

“Liên quan đến việc chia phe của nhà họ Đường, dì Hàn thấy thế nào?” Đường Ân mặt không thay đổi, lắc đầu nói: “Tôi không có ý đe dọa dì, cho nên cũng không cần dì phải trả lời tôi ngay bây giờ! Mấy ngày tới tôi sẽ ở Ma Đô, đợi đến lúc rời đi, hy vọng dì có thể cho tôi một câu trả lời!”

Hàn Kỹ thở phào nhẹ nhõm, Đường Ân vẫn còn có thể gọi bà ta là dì Hàn, điều này thể hiện Đường Ân vẫn còn nhớ đến tình cảm năm đó, nếu đã như vậy, Đường Ân này cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng với bà ta.

Còn vấn đề chia phe, Đường Ân cũng không cần câu trả lời ngay bây giờ, xem ra cũng không phải đến đây để đe dọa bà ta.

“Được!” Hàn Kỳ đáp lại.

Đường Ân đứng dậy: “Mấy ngày nay tôi sẽ ở trang viên ‘Vân Đỉnh, có chuyện gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào…

“Vâng, tôi sẽ phái người tiên cậu đến đó!” Hàn Kỳ nói.

“Không cần!” Đường Ân xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Hàn Tư Vũ đang đứng cúi đầu ở cửa ra vào, chuyển mắt nhìn về phía thang máy.

Hàn Tư Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Ân, cơ thể không kiềm chế được run rẩy.

Hàn Kỹ tiễn Đường Ân vào thang máy, gương mặt lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chăm Hàn Tư Vũ.

Sắc mặt Hàn Tư Vũ đỏ bừng, bịch một tiếng quỳ xuống hành lang: “Cô… Cháu xin lỗi, cháu… Cháu không cố ý!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Kỳ biết rõ Đường Ân không phải là một người bới móc bừa bãi, nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc.

“Cháu… Cháu đã từng mắng chửi anh ta trong bữa tiệc của Doãn Ngưng Phù…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK