Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96.

Trước đây khi vừa mới nhập học, Lâm Thần Phong đã hùng hổ dọa người, khi đó Đường Ân cũng không muốn so đo.

với anh ta. Dù sao có rất nhiều chuyện nếu không can thiệp gì đến anh, anh cũng sẽ không làm gì Lâm Thần Phong.

Nhưng bây giờ, Lâm Thần Phong đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Đường Ân rồi.

“Đường Ân!” Lâm Thần Phong nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Đường Ân, chúng †a đều là bạn học!” “Bạn học sao?” Đường Ân nghiêng đầu, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.

Nếu không nhắc đến bạn học còn đỡ, nhưng lúc này vừa nhắc đến bạn học đã khiến trong lòng anh cực kỳ chán ghét.

“Đúng đúng đúng… Chúng ta là bạn học, sau này cậu bảo tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó cho cậu…” Lâm Thần Phong vội vàng nói.

Đường Ân cười lạnh, tát cho anh ta một cái: ‘Mẹ nó cậu không xứng làm bạn học của tôi!” “Đúng đúng đúng… Tôi không xứng làm bạn học của cậu!” Lâm Thần Phong không những không tức giận, ngược lại còn sợ hãi nói, gật đầu thật mạnh.

“Mẹ nó cậu không thể kiên trì chút nào sao?” Đường Ân lại tát thêm cái nữa.

Lớp trưởng hô mưa gọi gió trong lớp học bị Đường Ân đánh cho không dám lộ ra chút tức giận nào: “Tôi không kiên trì… Không kiên trì…” Đường Ân thu tay lại, quay đầu nhìn Giang Yến.

Giang Yến sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, ngồi trong góc tường, ôm bả vai mình.

Đường Ân lạnh lùng liếc nhìn, xoay người bế Kỷ Du Du lên: “Đánh gãy tay chân hai người bọn họ, ném cho sở cảnh sát, nói bọn họ cấu kết côn đồ, ý đồ hãm hại bạn học, báo trường học gạch tên…

“Đường Ân, đừng mà…” Sắc mặt Lâm Thần Phong tràn đầy hối hận và sợ hãi.

Giang Yến oa một tiếng khóc lên, sợ hãi trong lòng không còn cách nào kiềm chế được nữa, lúc này thật sự có chút không thể chịu đựng nổi.

Mấy người bước lên, xách Lâm Thần Phong và Giang Yến lên, giơ gậy lên.

“Đường Ân, tôi sai rồi, cậu cho tôi một cơ hội nữa, chúng ta là bạn học mà…” Giang Yến khóc lóc nói.

Gậy giáng xuống.

“A… Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Thần Phong và Giang Yến vang vọng trong toàn câu lạc bộ, âm thanh giống như mổ heo, thảm thiết đến mức khiến người ta cảm thấy khủng bố.

“Đập hết chỗ này đi!” Cuối cùng Đường Ân còn nói ra một câu.

Bùi Hạc gật đầu, xoay người dặn dò thuộc hạ của mình.

Chỉ cần một câu nói của Đường Ân, toàn bộ quán bar Dạ Lai Hương coi như đã phá hủy tương lai của mình hoàn toàn.

Mấy trăm người mà Bùi Hạc dẫn đến đã xông vào trong, từ trên tầng xuống dưới tầng, đập cho quán bar này nát bét. Mà kết quả của Nhạc Thụy, tin rằng dưới tình huống của quy tắc giang hồ, ba đao sáu lỗ là chuyện không thể tránh khỏi.

Đường Ân không hề để ý đến những thứ này, chỉ cõng Kỷ Du Du đứng ở cửa quán bar, chờ đợi thời gian chậm rãi trôi qua.

Bùi Hạc từ trong quán bar đi ra, đứng bên cạnh Đường Ân, thấp giọng nói: “Nhạc Thụy khai báo, sau lưng anh ta quả thật có người, từ năm ngoái vẫn luôn chống lưng cho anh ta! Anh ta có thể đứng vững chân ở đây, cũng vì có người rót tiền cho anh ta, để anh ta chống đỡ quán bar này ở đây!” “Đã nghe ngóng được là ai chưa?” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng.

“Nghe ngóng được rồi! Họ Đường, là nữ!” Bùi Hạc nói một câu, ngẩng đầu nhìn Đường Ân chằm chằm.

Đường Ân híp mắt lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh: “Xem ra mấy chị em họ kia của tôi cũng bắt đầu không cam lòng tỏ ra yếu thế rồi! Năm ngoái tôi vừa mới đến thành phố Giang học đại học, mà đã bắt đầu có người chôn mìn bên cạnh tôi rồi…” “Hản là như vậy! lạc gật đầu: “Lần này cô Kỷ bị bắt đến đây, hẳn chỉ là trùng hợp, cũng không có suy nghĩ muốn cố tình hãm hại sau lưng cậu, nếu không sẽ tiến hành bí mật hơn, sẽ không để cho cậu tra xét được đến bọn họ đâu…” Đường Ân gật đầu, không nói gì, cống Kỷ Du Du xoay người đi về nhà.

Chuyện của Kỷ Du Du, nói trắng ra là trùng hợp, chẳng qua không ngờ được sau lưng lại thu được một con cá lớn như vậy.

Họ Đường, là nữ! Đường Ân dùng bàn chân cũng có thể đoán ra được, người phụ nữ sau lưng kia, tất nhiên là người của nhà họ Đường. Huống chỉ rót tiền vào Thiên Tứ Viên, quán bar của Nhạc Thụy, e rằng đều có liên quan đến người kia.

Đường Ân còn chưa nắm chắc được rốt cuộc người kia là ai, nhưng mà anh hiểu rõ đối phương chắc chắn ngáng chân anh rất nhiều.

Bùi Hạc nhìn Đường Ân rời đi, có chút do dự muốn đuổi theo, cuối cùng lại thở dài, vẫn không nhúc nhích.

Đường Ân cõng Kỷ Du Du đi dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người trông có phần hiu quạnh.

Đi qua đại học thành phố Giang, Kỷ Du Du sau lưng hơi cử động, miệng rầm rì hai chữ: “Đường Ân…” *Tôi đây…” Đường Ân đáp lại một tiếng, sau đó bật cười.

Kỷ Du Du không có động tĩnh gì nữa, giống như đã ngủ say trên vai anh rồi.

Đường Ân lại có thể cảm giác được bả vai mình ẩm ướt, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng vừa bị chạm vào.

Kỷ Du Du năm trên lưng Đường Ân, lặng lẽ khóc, giống như cuối cùng cũng bắt được một cọng cỏ cứu mạng. Trong mấy năm cuộc đời cô chưa từng có lần nào khiến cô yên tâm như vậy, cũng không khiến cho cô thoải mái như vậy: Đường Ân không biết suy nghĩ của cô, trong lòng đang nghĩ đi như thế này có nên đòi Kỷ Du Du chút tiền hay không, dù sao cõng cô suốt một đoạn đường, thân thể Đường Ân cũng có chút không chịu đựng nổi.

Sau khi về đến nhà, Đường Ân đưa Kỷ Du Du về phòng, nhìn hai mắt cô khép.

hờ, lắc đầu bật cười ra khỏi phòng.

Kỷ Du Du vẫn là Kỷ Du Du kia, nhưng mà lúc này, Đường Ân đã không còn là Đường Ân của ngày thường nữa.

Sau khi về phòng, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm một dãy số bí mật.

“Điều tra một chút, hướng đi của thành viên nhà họ Đường gần đây…” “Được!” Phía bên kia đáp lại một tiếng.

Đường Ẩn cúp điện thoại, nằm trên giường, trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Nếu đối phương đã ra tay, Đường Ân cũng không có ý định thể hiện sự lương thiện của bản thân, ở nơi gia đình lớn tài sản nhiều như nhà họ Đường, nếu chỉ hơi lương thiện một chút thôi, sẽ phải đổi thấy một kết quả rất có thể là mất mạng.

Sáng hôm sau, Đường Ân thức dậy thật sớm, nhìn thấy Kỷ Du Du đã biến mất, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi rửa mặt thì đi về phía bệnh viện.

Tối hôm qua, Đinh Huyên đã được chữa trị, toàn thân đều là những vết thương ngoài da, cũng không tính là chết người.

Khi Đường Ân đến, Đinh Huyên đang nẫm trên giường, mà có một cô gái đang ngồi bên cạnh anh ấy, tuổi tác.

khoảng mười tám mười chín tuổi, xem ra cũng là sinh viên đại học.

Người này chính là bạn gái của Định Huyên sao? Trái tim tò mò của Đường Ân lập tức nhảy ra ngoài, đứng ngoài cửa đợi một lát.

Trong phòng, cô gái đã mở miệng: “Đinh Huyên, em rất thất vọng về anh, em thật sự không ngờ anh lại ra ngoài đánh nhau với lưu manh…” “Anh đi giúp anh em của anh…” Đinh Huyên trên giường có chút chật vật nói.

“Giúp anh em của anh sao? Vậy anh em của anh đâu?” Phó Doanh tức giận quay.

đầu, có chút lạnh lùng nói: “Ngày hôm qua anh đã nói gì với em? Chẳng lẽ anh đã quên hết rồi sao? Anh nói anh sẽ cố gắng phấn đấu, đến lúc đó sẽ cưới em, bây giờ đã thành lời gió thoảng qua tai rồi sao? Đây là sự phấn đấu của anh sao? Ra ngoài đánh nhau, ngay cả tiền thuốc men cũng không trả nổi? Còn bắt em trả tiền thuốc men cho anh nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK