Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100.

Thư ký bên cạnh vội vàng gật đầu, chạy ra ngoài sảnh lớn.

Tiết Bạch ngồi bên cạnh nghe, âm thầm nhớ kỹ cái tên Đường Ân này, cuối cùng cũng biết hôm nay phải đợi ai rồi, cuối cùng cũng biết cái tên này rồi. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của những người đang ngồi đây, cũng biết tâm quan trọng của cái tên Đường Ân này.

Chỉ chốc lát sau, thư ký vội vàng chạy.

về, khẽ nói: “Quây phục vụ nói, không có ai tên Đường Ân đang chờ!” Hai mày Đồng Hữu Quân nhíu chặt, khẽ thở dài một tiếng: “Vậy thì đợi một lát đi, muộn một lát cũng không sao cả! Đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không thiếu chút thời gian này.” Mọi người nhìn lẫn nhau, đều nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra nói là đúng chín giờ, nhưng những người này đã đến đây từ tận tám giờ rồi, làm như vậy để có thể để lại một ấn tượng tốt trước mặt người ta.

Những người như Tiết Bạch có lẽ cũng không biết mình phải đợi ai, nhưng mà đám người kia thì biết.

Tiết Bạch nghe thấy những lời này, cũng hơi do dự, nhìn hai bên một lượt, thật sự nhìn thấy một người quen, vội vàng cười nói nhẹ nhàng dò hỏi: ‘Anh Vu, Đường Ân này rốt cuộc là ai?” Vu Vĩ Nhân sắc mặt cứng đờ, cười gượng: “Nhân vật lớn!” Tiết Bạch nhìn, nhất thời cũng ngầm hiểu.

Nếu Vu Vĩ Nhân đã nói là nhân vật lớn, vậy chắc chắn là nhân vật lớn rồi.

Nhiều người đi trước như vậy cũng bằng lòng chờ đợi, cô ta có tư cách gì mà nói thêm câu nào ở đây nữa chứ? Bầu không khí trong sảnh lớn vẫn luôn có chút áp lực, mọi người không nói thêm gì nữa, chỉ có thể yên lặng cùng nhau chờ đợi, dù sao nhân vật đến đây lần này, cũng khiến những người như bọn họ có chút không cách nào tưởng tượng ra được.

Lúc này, Đường Ân đang ở dưới tầng, rảnh đến phát chán.

Mở phần mềm chat trong điện thoại ra, liên tục quấy rầy Kỷ Du Du. Dù sao ngồi ở đây cũng chẳng có chuyện gì làm, anh cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Kỷ Du Du, liên tục hỏi học bài gì, thầy giáo giảng có hay không, có chàng trai nào vụng trộm nhìn cô ta không vân vân.

Khi Kỷ Du Du tan học còn có thể đáp lại mấy câu, sau khi vào học thì dứt khoát cất điện thoại di động đi, hoàn toàn không để ý đến Đường Ân nữa.

Đường Ân im lặng một lúc, xem đồng hồ, thế mà mình đã đợi được hai tiếng đồng hồ rồi.

Chờ đợi liên tục từ chín giờ đến bây giờ, thế mà sắp đến mười một giờ rồi! Giờ này chẳng phải là nên ăn cơm rồi Sao? Đường Ân im lặng, đứng dậy, nhìn người trước mặt, xoay người chạy ra ngoài.

Đường Ân đi rồi, mà người trên tầng tám mươi tám lúc này vẫn không hề rời đi.

Đã đến giờ này rồi, mọi người cũng không biết nên làm thế nào cho phải, cho nên đều dõi mắt nhìn về phía Đồng Quân Hựu.

Đồng Quân Hựu có phần lực, liếc.

mắt nhìn Vu Vĩ Nhân: “Hỏ lạc một chút, xem xem có thể liên lạc với cậu chủ được hay không, giờ này hẳn là phải đến rồi chứ…” “Được!” Vu Vĩ Nhân vội vàng gật đầu, lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của Bùi Hạc.

Thật ra địa vị giữa Vu Vĩ Nhân với Bùi Hạc gần như tương đương nhau, trong tài sản của nhà họ Đường, hai người gần như đóng cùng một nhân vật. Chẳng qua Bùi Hạc là do một tay Miêu Bách cất nhắc lên, cho nên vẫn luôn tự do ở bên ngoài tài sản của nhà họ Đường, cũng không thuộc sự quản lý của nòng cốt nhà họ Đường, nếu không hôm nay.

cũng không thể xuất hiện ở đây được.

Sau khi điện thoại vang lên, Vu Vĩ Nhân vội vàng thấp giọng hỏi, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

“Tổng giám đốc Đồng, Bùi Hạc nói cậu chủ đã đến đây từ tám giờ rưỡi rồi…” “Tám giờ rưỡi đã đến sao?” Sắc mặt Đồng Quân Hựu hơi thay đổi: “Sao lại như vậy? Tám giờ rưỡi đã đến, tại sao bây giờ vẫn không thấy người đâu? Lập tức gọi điện thoại cho lễ tân bảo bọn họ hỏi một lượt, có ai tên là Đường Ân đến đây không…” “Vâng…” Thư ký vội vàng chạy ra ngoài, sắc mặt cũng hơi kích động.

Sắc mặt Đồng Quân Hựu lạnh lùng, chỉ Vu Vĩ Nhân: “Liên lạc lại với Bùi Hạc, hỏi phương thức liên lạc của cậu chủ.

“Được!” Vu Vĩ Nhân hốt hoảng đáp lời.

Tiết Bạch bên cạnh nhìn một lát, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, mà Cảnh Kiếm bên cạnh Đường Ân lại hơi do dự nói: “Cậu chủ sao? Chẳng là cậu cả bên trên đến đây?” Hai mắt Tiết Bạch tỏa sáng, lại lắc đầu: “Không biết!” “Phải đó!” Cảnh Kiếm gật đầu, có chút khó chịu nói: “Không có chút khái niệm thời gian nào, xem ra cậu cả này cũng không có gì đặc biệt, vừa nhìn đã biết là công tử bột! Nói không chừng, chính là một tên công tử bột, đến chỗ chúng ta diễu võ giương oai thôi, chúng ta không cần để ý quá làm gì!” Tiết Bạch không nói gì, cũng không trả lời, trong lòng cũng hơi coi thường. Cho.

dù đối phương thật sự đến để diễu võ giương oai, thì người ta cũng có vốn liếng để ra oai, chắc chắn còn cao hơn.

những người khác rất nhiều.

Giờ phút này, Tiết Bạch sửa sang lại tóc mình, để cho mình càng dễ nhìn hơn nữa, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình.

“Tổng giám đốc Đồng, quầy phục vụ nói, không hề có ai tên Đường Ân…” Thư ký đã quay trở lại.

Sắc mặt Đồng Quân Hựu khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm Vu Vĩ Nhân.

Vu Vĩ Nhân theo bản năng sợ run cả người: “Số điện thoại… đã có rồi, là…” “Đưa cho tôi, để tôi tự gọi!” Đồng Quân Hựu giật lấy điện thoại, sau đó bấm số.

Tút tút tút…

Một hồi chuông vang lên, đường dây được kết nối. Bên kia vang lên một tràng âm thanh âm ï giống như đang ở trong một cửa hàng nào đó, có rất đông người xung quanh.

“Cậu chủ…’ Đồng Quân Hựu thở phào nhẹ nhõm, nếu có người nhận điện thoại, vậy cũng chứng minh Đường Ân an toàn không có vấn đề gì, vội vàng nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tôi là Đồng Quân Hựu, xin hỏi cậu đi đến đâu rồi?” “Hả? Chú Đồng đấy à?” Giọng nói của Đường Ân vang lên: ” Cái gì mà đi đến đâu rồi?” Đồng Quân Hựu nghẹn lời, vội vàng nói: “Cậu chủ, không phải cậu nói, sáng hôm nay sẽ đến sao? Trước đó tôi đã hẹn với cậu rồi, bây giờ đợi hai tiếng đồng hồ, $ao cậu còn chưa đến…” “Ồ… Còn chưa đến chín giờ tôi đã có mặt rồi, vẫn luôn xếp hàng mà, vừa nãy xếp hàng mãi không đến lượt, nên ra ngoài ăn cơm trước đã… Đường Ân đáp lời.

“Ăn cơm? Xếp hàng sao?” Đồng Quân Hựu sửng sốt một lát: “Lâu như vậy mà không lên sao?” “Đúng vậy, tôi là cấp E mà, đương nhiên xếp hàng chậm một chút…” Đường Ân nói.

Sắc mặt Đồng Quân Hựu trở nên cực kỳ khó coi: “Cậu chủ, làm sao cậu có thể xếp hàng được chứ? Chuyện này…

Chuyện này… Cậu đang ở đâu? Tôi lập.

tức đi đón cậu ngay…” Đường Ân nói không rõ ràng: “Hình như có một quản lý Tiết nào đó, bảo lễ tân là cho tôi đi xếp hàng… Tôi ắn xong sẽ về tiếp tục xếp hàng, hôm nay có thể gặp được chú chứ?” Sắc mặt Đồng Quân Hựu trở nên cực kỳ khó coi, nghe thấy âm thanh ngắt cuộc.

gọi từ bên kia điện thoại di động, đôi mắt đỏ lên! Xếp hàng cấp E sao? Giờ phút này, Đồng Quân Hựu cũng muốn bóp chết mình luôn rồi… Quản lý Tiết? Là ai? Đồng Quân Hựu vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiết Bạch, trong cả căn phòng này chỉ có một mình Tiết Bạch được gọi là quản lý Tiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK