Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 203

Đường Ân vừa dứt lời, không khí trong toàn bộ nhà trẻ đều trở nên kỳ quái.

“Chuyện gì xảy ra, còn không mau nói đi?” Vu Thành Quang giận dữ quay đầu, nhìn chằm chằm ba con Lý Lai Phúc và Lý Bình Bình.

Lúc này Lý Lai Phúc đã bối rối, ông ‡a hoàn,toàn khôn biết €huyện gì đang xảy ra, cũng không rõ tại sao đột nhiên Vũ Thành Quang lại biển thành như thế này, ông ta chỉ biết hôm nay có lẽ gặp phải kẻ khó chơi rồi.

“Chuyện này… Chuyện này không liên quan gì đến tôi!” Lý Lai Phúc hoảng hốt nói: “Tôi là viện trưởng, chuyện tiếp theo tôi không hiểu rõ lắm, các anh… Các anh hỏi Chử Ngọc đi”

Thân thể Chử Ngọc chấn động, sắc mặt thay đổi đến mức cực kỳ trắng bệch.

Đường Ân đưa mắt nhìn sang cô gái này, ánh mắt đã hp lại.

“Tôi… Không phải là tôi làm! Không phải là tôi làm!” Chử Ngọc đột nhiên kêu to lên: “Là… Là thầy giáo của bọn trẻ! Đúng, nhất định là thầy giáo của bọn trẻ gây ra”

“Thầy giáo là ai2” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, nằm chặt nắm tay mình.

“Thầy giáo…” Sắc mặt Chử Ngọc chấn động, đột nhiên nhìn về phía lão Trương: “Anh ta… Anh ta chính là thầy giáo của Sầm Hạ, chính là anh ta! Tất cả mọi chuyện đều do anh †a gây ra…”

Sắc mặt lão Trương thay đổi, sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Không liên quan đến tôi! Con người tôi vẫn luôn đối xử rất tốt với bọn trẻ, đều là do Chử Ngọc làm! Chử Ngọc dạy bọn trẻ môn âm nhạc, nếu học không tốt, cô ta sẽ véo bọn trẻ, lại còn đòi quà của phụ huynh bọn trẻ! Vì Sầm Hạ không có quà tặng gì cho cô ta, cho nên vẫn luôn bị Chử Ngọc hành h: “Lão Trương, anh ngậm máu phun người!” Chử Ngọc nâng tay chỉ lão Trương.

Lão Trương gào to: “Tôi ngậm máu phun người sao? Tôi ngậm máu phun người bao giờ? Cô vẫn luôn thích chiếm những món lợi nhỏ như thế, chỗ trái cây vừa nấy kia, chẳng phải chính cô tự giữ lại ba quả, những người khác mỗi người một quả đó sao?”

“Trái cây?” Đường Ân nhớ lại, vừa nãy Chử Ngọc xách hết trái cây mà mình mang đến đi rồi. Chẳng qua Đường Ân cũng không ngờ được, thế mà những trái cây này đều rơi vào tay đám thầy cô này hết rồi.

Sắc mặt Chử Ngọc thay đổi, có chút hoảng sợ nhìn Đường Ân: “Anh đừng nghe anh ta nói lung tung…”

Đường Ân hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó chặn ngang. Một nhà trẻ, vậy mà lại biến thành nơi như thế này sao? Nếu không phải cố tình đến đón Sầm Hạ, còn không biết đứa trẻ này sẽ phải gặp bao nhiêu đau khổ ở đây.

“Dẫn cô bé đi trước đi… Đường Ân nhẹ giọng nói.

Kỷ Du Du gật đầu, ôm Sầm Hạ đi ra cửa nhà trẻ. Loại chuyện này quả thật không thể để cho một đứa bé nhìn thấy được.

Nhìn thấy Kỷ Du Du bế Sầm Hạ rời đi rồi, Đường Ân bước lên từng bước một.

“Đừng mà… Tôi sai rồi, cầu xin anh cho tôi một cơ hội!”

Chử Ngọc sợ đến mức thân thể lảo đảo, vội vàng lùi đến bên cạnh Hoäc Lượng, khóc nức nở nói: ‘Anh Lượng, cứu em với…

Hoắc Lượng cũng sợ hãi, đẩy Chử Ngọc sang bên cạnh: “Cút ngay, người như cô, nếu không phải vì lời nói của cô, ông đây lại biến thành như bây giờ sao?”

“Anh Lượng…” Chử Ngọc cầu cứu không được, bị Hoäc Lượng đẩy sang bên cạnh, đúng lúc ngã xuống chân Lý.

Bình Bình, vội vàng khóc nức nở nói: “Chị Bình Bình, tôi đã từng mời chị ăn cơm rất nhiều lần, tôi vẫn luôn đối xử rất tốt với cô…”

Toàn thân Lý Bình Bình run rẩy, vội vàng lùi lại hai bước.

“Vu Thành Quang, ông đến giải quyết đi…” Giọng nói Đường Ân cực kỳ lạnh lùng.

“Được!” Vu Thành Quang bước lên hai, ba bước, nắm tóc Chử Ngọc, bàn tay vung lên đập lên đầu Chử Ngọc.

Vu Thành Quang tàn nhãn đến mức nào? Đây chính là kẻ chém người cũng không bao giờ nương tay! Người này vừa ra tay, nào phải người như Chử Ngọc có thể chịu đựng được chứ? Huống hồ Đường Ân còn đứng đây, Vu ‘Thành Quang không dám nương tay chút nào, hung dữ đập lên đầu Chử Ngọc.

“Đừng… Đừng đánh nữa… Anh Thành…” Chử Ngọc khóc hu hu, thân thể ngã xuống mặt đất, co rúm lại.

Vu Thành Quang không có mệnh lệnh của Đường Ân, hoàn toàn không dám dừng lại.

Sau khi bị đánh mấy cái, trên mặt Chử Ngọc đầy máu tươi, sợ đến mức lá gan cũng vỡ nát rồi.

Đường Ân cũng xoay sang nhìn Lý Lai Phúc, hai mày hơi nhíu lại: “Làm viện trưởng, không quản lý thầy cô giáo cấp dưới của mình cho tốt, còn tiếp tay cho giặ‹ “Cậu… Cậu chủ… Lý Lai Phúc bịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt đầy mặt nói: “Cậu chủ, là tôi có mắt như mù, là tôi già rồi nên hồ đồ, cậu cho tôi một con đường sống đi “Các cậu đều ăn phân cả rồi sao? Còn phải đợi cậu chủ ra tay nữa à?” Vu Thành Quang quay đầu, gầm thét với đám đàn em phía sau lưng.

Đám đàn em lúc này mới tỉnh táo lại, như ong vỡ tổ xông về phía Lý Lai Phúc.

Lý Lai Phúc vốn đã hơn năm mươi tuổi, lúc này đối mặt với một đám người như sói như hổ, nào có thể chống đỡ được chứ? Hai ba cái đã bị đánh gấy xương, nằm hấp hối trên mặt đất, suýt nữa tắt thở luôn.

Toàn thân Lý Bình Bình run rẩy, lúc này đã không còn kiêu căng như trước, cúi đầu co rúm lại phía sau. Ba cô †a bị Đường Ân đánh như vậy, ngay cả chút suy nghĩ muốn phản kháng, cô ta cũng không có.

Giờ phút này, Lý Bình Bình thật sự sợ hãi rồi, thật sự không dám đối mặt với đôi mắt kia của Đường Ân.

“Chuyện của cô, tôi sẽ nói với Bùi Hạc…” Đường Ân lạnh lùng nói, xoay người đi ra khỏi nhà trẻ.

Thân thể Lý Bình Bình mềm nhữn ngồi trên mặt đất, biết mình thật sự xong đời rồi.

Nếu chuyện này bị Bùi Hạc biết được, cho dù cô ta có thể sống được, đến lúc đó cũng sẽ bị lột một lớp da.

Ra khỏi nhà trẻ, Đường Ân thở ra một hơi nặng nề.

Đây vốn là nơi tràn đầy sự ngây thơ, lại bị mấy con cá nát hun thành một nồi nước.

Chỗ này vốn dĩ không nên như vậy, vốn dĩ nên để lại một nơi trong sạch, khiến cho những đứa trẻ này vui vẻ thoải mái trưởng thành. Nhưng mà trong đó lại xảy ra chuyện như vậy.

Dựa vào năng lực của Bùi Hạc, vốn dĩ không nên như: vậy, nhưng vẫn cứ tồn tại cảnh tượng này.

Tất cả những chuyện này có lẽ đều không thể nào trách Bùi Hạc được.

Két két…

Lúc này, từ phía xa đột nhiên có âm thanh phanh xe vang lên.

Đường Ân vội vàng nhìn về phía xa, nhìn thấy một chiếc xe MPV dừng trước mặt Kỷ Du Du, sau khi cửa xe mở ra, hai cánh tay kéo Kỷ Du Du định lôi cô lên xe.

Lửa giận của Đường Ân tăng vọt trong giây lát, hai ba bước xông lên.

“A..” Lúc này, Kỷ Du Du đằng sau phát ra một tiếng kêu.

sợ hãi, thân thể giật mình chấn động.

“Kỷ Du Du..” Đường Ân gào to.

Kỷ Du Du ngã xuống mặt đất, Sầm Hạ trong lòng đã bị người ta cướp đi.

Cửa xe MPV nhanh chóng đóng lại, xe nhanh chóng lái về phía xa.

“Du Du!” Đường Ân lao đến, vội vàng đỡ Kỷ Du Du dậy.

“Nhanh lên, cô bé… Kỷ Du Du lập tức rơi nước mắt.

Đường Ân nghiến răng: “Em đợi ở đây, anh lập tức đuổi theo…”

Vừa dứt lời, Đường. Ân vội vàng lên xe, chân ga dưới chân điên cuồng khởi động, đuổi theo chiếc xe phía xa.

Trong tòa nhà cao tầng Đầu Tư Tài Chính trong thành phố Giang, Đồng Quân Hựu sờ điện thoại di động, nhìn tin nhắn trên đó, cười nhạt một tiếng.

“Người đâu, bắt đầu đi… Đồng Quân Hữu gõ bàn một cái.

“Được…” Nữ thư ký gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK