Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24 Từ Cương

 

Vấn đề liên quan đến Lâm Sở Sở, Đường Ân cũng cảm thấy hơi đau đầu, cô gái này thật sự rất đáng quá, Đường Ân thật sự không có cảm tình gì với cô ta.

“Nói sau đi!” Đường Ân trầm mặc.

Bùi Nhược gật đầu, đột nhiên lại bật cười đúng lúc này, cười đến mức run rẩy: “Cậu biết không? Dáng vẻ lo lắng vừa nấy của cậu cũng thật là đẹp trai!” Đường Ân hơi kinh ngạc rồi bật cười lắc đầu.

Lúc này, anh thật sự không có tâm trạng nói những chuyện này với Bùi Nhược, chỉ tập trung toàn bộ lực chú ý vào Kỷ Du Du.

“Có muốn cân nhắc một chút không, tôi giới thiệu bạn gái cho cậu nhé?” Bùi Nhược dùng đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Đường Ân.

Đường Ân vẫn lắc đầu: “Tạm thời không cần đâu…” “Không đùa với cậu nữa! Tôi còn có chuyện phải đi giải quyết, buổi tối sẽ quay lại, cậu tự chú ý một chút nhé!” Bùi Nhược cười cười đứng dậy, vẫy vẫy tay với Đường Ân.

Đường Ân tiễn chị ta rời đi, xoay người quay về phòng bệnh.

Kỷ Du Du trong phòng bệnh, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, mí mắt run rẩy, rõ ràng vẫn đang hôn mê.

Đường Ân thở dài, thật sự không biết cô gái rốt cuộc lấy được can đảm từ đâu, hai ngày liên tục lựa chọn tự sát.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

“Đường Ân, chú cầu xin cháu, cháu giơ cao đánh khẽ mà giúp Sở Sở đi…” Lâm Thành khóc lóc đi vào, bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.

“Chú Lâm, sao chú lại đến đây?” Đường Ân hơi kinh ngạc, làm sao Lâm Thành lại chạy đến chỗ này được? “Đường Ân, chú cầu xin cháu, cháu giúp một tay đi…’ Lâm Thành khóc, kéo tay Đường Ân, ngước nhìn Đường Ân: “Đường Ân, nể mặt chú Lâm trước đây đã từng giúp cháu, cháu giơ cao đánh khẽ, tha cho Sở Sở một lần đi!” “Đường Ẩn, tha cho Sở Sở đi!” Ngô Mẫn cũng đi tới, khóc đến mức không thành tiếng.

Đường Ân nhìn cảnh tượng này, trong lòng hơi xúc động. Ngô Mẫn này làm người chẳng ra sao, từ trước đến nay Đường Ân đều không thích bà ta, cho nên ngay cả bà ta cũng quỳ xuống trước mặt Đường Ân, Đường Ân cũng sẽ thờ ơ.

Nhưng mà Lâm Thành thì khác, trước đây có thể có miếng cơm ăn, cũng là nhờ có Lâm Thành.

“Chú Lâm, chú đứng dậy trước đất” Đường Ân kéo Lâm Thành.

Trên mặt Lâm Thành đầy áy náy: “Đường Ân, đều là chú không tốt, đều là chú không dạy dỗ Sở Sở tử tế, mới có thể để cho nó lấy oán báo ơn! Cháu tha cho nó một lần đi, sau này chú chắc chắn sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc, tuyệt đối không để cho nó làm ra chuyện xấu gì nữa! Chú Lâm cầu xin cháu, nếu không đời này của nó cũng xong rồi…” Đường Ân có chút không nói được gì, vội vàng kéo Lâm Thành đứng dậy: “Chú Lâm, chuyện này chúng ta từ từ nói!” “Đường Ân, coi như chú Lâm dập đầu với cháu!” Lâm Thành khóc định dập đầu quỳ lạy.

Đường Ân bất đắc dĩ: ‘Chú cứ đứng dậy trước đã, chuyện này không nghiêm trọng như chú dì tưởng tượng đâu! Tính cách của Sở Sở cần phải dạy dỗ lại cho cẩn thận, cháu cũng chỉ để cô ta chịu khổ một chút, con đường sau này sẽ dễ đi hơn. Còn chuyện khởi tố cô ta, cháu hoàn toàn không có ý định làm như vậy!” “Thật sao?” Lâm Thành có chút xúc động.

Đường Ân gật đầu, nở nụ cười: “Chú Lâm, Đường Ân cháu cũng không phải loại người vong ơn phụ nghĩa, khi đó chú đối xử tốt với cháu, cháu đều nhớ trong lòng, sao có thể khiến cho chú khó chịu được chứ?” “Được! Được!” Lâm Thành liên tục gật đầu.

Ngô Mãn bên cạnh có chút sợ hãi rụt rè nhìn Đường Ân, trên mặt vẫn còn có nước mắt.

Nếu không phải vừa mới gặp Lâm Sở Sở ở sở cảnh sát, Ngô Mẫn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra được sau lưng Đường Ân này thậm chí lại có hoàn cảnh gia đình lớn như vậy. Đại học thành phố Giang có bọn họ đầu tư, văn phòng luật Tây Hà cũng của nhà bọn họ, ngay cả tập đoàn Trung Ân của là thuộc hạ của anh.

Lúc đó vừa mới nghe thấy Lâm Sở Sở nói xong, Ngô Mẫn suýt nữa sợ đến mức phát sốc. Nhớ lại quãng thời gian gần đây, bà ta hà khắc với Đường Ân, hận không thể đập đầu chết trong sở cảnh sát. Nếu không phải vì Lâm Sở Sở nói ra, chỉ có Đường Ân mới có thể cứu cô ta, bà ta sẽ trốn tránh Đường Ân cả đời, tốt nhất là cả đời cũng không gặp lại lần nữa.

“Nói nhỏ thôi, không biết chỗ này là   bệnh viện sao?” Ở tận cuối hành lang, Tô Lệ tức giận quát lớn một câu.

Đường Ân nhìn thoáng qua một cái, lộ ra một nụ cười áy náy, kéo Ngô Mẫn và Lâm Thành vào trong phòng bệnh.

Kỷ Du Du vẫn còn đang hôn mê, khi hai người nói chuyện cũng không kiềm chế được nói nhỏ hơn một chút.

“Đường Ân, cháu đợi ở đây, bây giờ chú đi về nấu canh cho cô ấy, cháu cũng biết tay nghề của chú rồi, chắc chắn sẽ để cho cô gái này hài lòng!” Lâm Thành nói với Đường Ân.

Trên mặt Đường Ân hiện lên nụ cười: “Vậy thì cảm ơn chú Lâm rồi!” “Không cần cảm ơn! Không cần cảm ơn! Chuyện nên làm mài!” Sắc mặt Ngô Mẫn lúng túng nói.

Đường Ân tiễn hai người đi, xoay người quay lại phòng bệnh.

Đường Ân thật sự cũng không định làm gì Lâm Sở Sở cả, nhưng mà chuyện của Trương Đình và Lý Minh, Đường Ân không có ý định cứ bỏ qua cho hai người bọn họ như vậy. Nếu lại để cho hai người bọn họ quay về trường học, còn không biết sẽ gây ra chuyện ngu ngốc gì nữa.

Cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.

Đường Ân quay đầu lại, nhíu mày nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tô Lệ cầm theo mấy bình nước đi vào.

“Chỗ này là bệnh viện, là phòng bệnh VỊP! Không phải là chỗ cho mấy người nhà quê các anh, cũng không phải là ai cũng có thể đến được! Nếu ngày mai còn có loại ăn mày này vào đây, anh hãy rời xa phòng bệnh VỊP này đi, miễn quấy rầy đến người khác!” Sắc mặt Tô Lệ khó coi nói một câu.

Đường Ân nhíu mày lại, nghe thấy y tá này nói chính là vợ chồng Lâm Thành, trong lòng có chút không vui.

Bình thường Lâm Thành không để ý đến hình ảnh của mình cho lắm, ăn mặc tùy ý một chút, nhưng tại sao lại thành ăn mày rồi? “Cô y tá này, cô đã biết đây là bệnh viện, cũng biết trong phòng bệnh của tôi có bệnh nhân, còn mở cửa có âm thanh to như vậy? Đạo đức nghề nghiệp của cô đâu rồi? Đạo đức cá nhân của cô đâu?” “Anh…” Tô Lệ bị nói lại có chút nghẹn ngào, trên mặt lập tức hiện lên một tia giận dữ.

hương 24 Từ Cương Đường Ân đứng dậy, lạnh lùng chỉ ra ngoài cửa: “Nếu đã không muốn truyền dịch thì lập tức rời khỏi chỗ này đi, nếu tôi đã có thể ở được phòng bệnh VỊP này, thì cũng có thể tốn số tiền này tìm được một y tá tốt hơn!” Tô Lệ thẹn quá hóa giận, ném chai nước trong tay đi: “Vậy anh đi tìm người khác đi” “Làm gì đấy?” Ngoài cửa có một tiếng quát lớn vang lên.

Tô Lệ xoay người lại, nhìn thấy Từ Cương đi đến, khí thế lập tức yếu đi mấy phần: “Viện trưởng Từ, bệnh nhân này không phối hợp, tôi hoàn toàn không có cách nào truyền nước được!” Đường Ân suýt nữa tức giận đến mức bật cười, người như vậy mà lại làm người ác tố cáo trước, nói mình không phối hợp truyền nước sao?

“Đi ra ngoài đi! Cho người khác thay vào đây!” Từ Cương lạnh lùng nói một câu, sau đó nói tiếp: “Nếu không thể làm công việc này được nữa thì về nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt đi, đừng ở đây cho thêm mất mặt nữal” Sắc mặt Tô Lệ chấn động, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng xám xịt chạy ra ngoài. Cô ta tuyệt đối không thể nào ngờ được, thế mà Từ Cương lại nói với cô ta như thế.

Đường Ân bĩu môi, nhìn thấy sau khi Từ Cương đi vào thì liếc nhìn mình với ánh mắt sâu xa, sau đó nhìn về phía Kỷ Du Du.

“Bình phục coi như không tệ, sẽ không có vấn đề gì đâu!” Từ Cương tiến lên, lật mí mắt Kỷ Du Du lên, hơi do dự một chút mới lên tiếng: “Tôi biết cậu có quan hệ với Bùi Nhược, nhưng đây không phải chỗ mà cậu có thể hung hăng càn quấy   được, đã nghe rõ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK