Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 129.

Bùi Nhược không biết cuối cùng Miêu Bách sẽ mang đến quyết sách huỷ thiên diệt địa nào, nhưng chị ta biết bắt đầu từ lúc này, chỉ sợ cả thành phố Giang sẽ không ai dễ chịu.

Miêu Bách chính là người như thết Từ nhỏ Bùi Nhược đã đi theo bên cạnh ông ấy, hiểu cách làm việc của ông ấy, chị ta biết Đường Ân tranh chấp với bạn học thế nào, chỉ là một vài chuyện nhỏ, Miêu Bách cũng lười quan tâm. Lúc thật sự liên quan đến ám sát và \h mạng, chắc chán ông ấy sẽ không thậm chí còn có thể đâm thủng trời Sau một lát, Bùi Hạc đi đến trong hành lang.

Chị ta hơi ngấng đầu lên, vẻ mặt hiu quạnh, không có tâm trạng quan tâm anh trai mình.

Bùi Hạc nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Bùi Nhược, trong giọng nói lạnh lùng như mang theo một cảm xúc phức tạp: “Em thích cậu ấy!” Chị ta lạnh mặt không đáp.

“Nếu không thích cậu ấy, em sẽ không có dáng vẻ như bây giờ!” Anh ta nặng nề nói.

“Bùi Hạc!” Bùi Nhược đột nhiên ngấng đầu, vẻ mặt tức giận: “Em thích ai là chuyện của em, không liên quan đến anh! Bây giờ em đã không phải một bé gái để anh sắp xếp từ lâu rồi, không cần anh đưa ra quyết định cho.

eml”

Bùi Hạc lắng lặng nhìn em gái mình, như đang tìm kiếm sự thay đổi trên mặt chị ta, nhưng trên mặt Bùi Nhược ngoài tức giận cũng chỉ có tức giận mà thôi.

Anh ta nhảm hai mắt lại, bình tĩnh nói: “Em chịu đứng sau lưng cậu ấy, ngay cả một thân phận cũng không có hả?” “Đó là chuyện của eml” Chị ta hung hăng trừng Bùi Hạc một cái.

Bùi Hạc mở mắt, đột nhiên nở nụ cười, sau đó xoa đầu Bùi Nhược, khiến chị ta nổi giận một trận.

Thật ra giữa hai anh em vẫn có tình cảm rất sâu đậm, chỉ là tính cách đều quá mạnh mẽ, khó tránh khỏi sẽ tranh cãi với nhau.

Tình huống thế này đã giằng co một khoảng thời gian rất dài, vẫn không thể thay đổi như cũ.

Đinh…

Đèn phòng cấp cứu tất, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra.

“Tình trạng vết thương xem như ổn định, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi” “Cảm ơn anh, bác sĩ!” Bùi Nhược đứng lên, vẻ mặt kích động.

Một bác sĩ nam cao to nhìn thấy chị ta thì mắt hơi sáng lên, vội cười nói: “Không có gì! Cứu người vốn là trách nhiệm thiêng liêng của bác sĩ chúng tôi!” “Cảm ơn!” Bùi Nhược mỉm cười.

Đỗ Kiến Vỹ thấy chị ta cười thì hơi rung động, vội nghiêm mặt: “Cô là người nhà của người bên trong à?” “Ừm, đúng vậy, tôi là… bạn gái của anh ấy!” Bùi Nhược cười khẽ, vẻ mặt hơi đắc ý.

Bùi Hạc biết lời này là nói cho mình nghe, vẻ mặt đắc ý.

đó cũng là nhằm vào mình, chỉ là trong lòng vẫn hơi phức tạp.

“Bạn gái?” Đỗ Kiến Vỹ tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Mấy cô gái các cô ấy, lúc lựa chọn bạn trai quá qua loa! Có vài chuyện tôi không thể không nói với cô, vết thương trên vai người nọ là vết dao đấy” “Ừm, tôi biết mà..” Chị ta mỉm cười.

“Ầy..” Anh ta tỏ vẻ đáng tiếc, xoay người đi ra hành lang, lúc đi được một nửa thì quay đầu lại nhìn Bùi Hạc, vẻ mặt hơi khinh thường dò hỏi: “Đây là ai? Đừng nói là đàn em của người đó nhé?” Bùi Nhược sửng sốt, cười gượng một tiếng: “Có thể nói là thế…

“ồI” Vẻ mặt của Đỗ Kiến Vỹ hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Các người ở đây không sao cả, nhưng nhất định phải giữ im lặng, đây là bệnh viện, không phải chỗ đánh đánh giết giết của các người, đừng kiếm thêm phiền phức cho.

tôi, nếu không thì phải lập tức rời khỏi đây!”

Đỗ Kiến Vỹ lắc đầu, châm chọc một tiếng, đi về phòng trực ban của bác sĩ.

Bùi Nhược xoay người bước vào phòng cấp cứu, thấy y tá đã đẩy Đường Ân ra ngoài. Tuy nhìn qua không có gì đáng ngại, nhưng sắc mặt vẫn tái mét.

Đưa thảng đến phòng bệnh cấp cứu ở kế bên, chị ta ngồi xuống bên cạnh Đường Ân, vẫn luôn canh chừng anh.

Bùi Hạc đứng trước cửa phòng bệnh xem thử, cuối cùng trên khuôn lạnh lùng kia cũng xuất hiện vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này, có bảy tám người đi tới, dáng vẻ rất lạnh lùng.

“Anh Hạc!” Bọn họ đứng bên cạnh anh ta, vẻ mặt cung kính.

Bùi Hạc nhẹ nhàng gật đầu: “Xử lý mọi chuyện sao rồi?” “Đã xử lý xong rồi!” Một người trong đó tiến lên một bước, cúi đầu nói: “Đã xử lý camera ở khách sạn Martin, tin tức Doãn Ngang bị té lầu đã được bên khách sạn chặn lại. Diệp Khiêm Tuyết được đưa lên máy bay, có lẽ sẽ trở về nhà họ Diệp, còn hai người Tiết Bạch và Cảnh Kiếm đã được người dẫn ra khỏi thành phố Giang, có lẽ sẽ đi thẳng đến vùng biển quốc tế, đến lúc đó rồi xử lý luôn..” “Ừm!” Bùi Hạc nhẹ nhàng gần đầu, bình tĩnh dò hỏi: “Bên cục cảnh sát thì sao?” “Bên cục cảnh sát đã bắt đầu hành động, nhưng vẫn muộn một bước, không nắm được nhược điểm!” “Mặt khác… về chuyện trợ cấp..” Bùi Hạc cau mày nhìn người trước mặt. Đây là thuộc hạ mười mấy năm của anh ta, có thể nói là luôn đi theo bên cạnh anh ta. Theo.

biệt danh trong giới, người này tên là Hạt Tử, là người Bùi Hạc cần sử dụng lúc xử lý các vấn đề đặc biệt nào đó. Người này có thể nói là thuộc hạ đáng tin cậy của anh ta.

“Người của chúng †a cũng đã xử lý chuyện trợ cấp kia rồi! Chúng ta đã làm mấy cảnh sát ngoài sân bay bị thương, nhưng tình trạng vết thương không quá nghiêm trọng, công ty đã cho một khoản bồi thường nhất định bằng cơ cấu phúc lợi xã hội, người nhà của bọn họ cũng được vào trường tiểu học tư nhân của công ty, chắc chăn sẽ không đối xử tử tế.

Hạt Tử đáp lời.

“Được!” Bùi Hạc gật đầu, xem như hài lòng về cách xử lý chuyện này.

“Làm gì đó?” Lúc này, bác sĩ Đỗ Kiến Vỹ đi ra khỏi phòng trực ban, nhìn thấy bảy tám người đứng trong hành lang thì hoảng hốt một chút, nhưng khi anh ta thấy Bùi Hạc, đáy lòng lập tức hơi giận dữ: “Có nhớ khi nãy tôi nói gì với các anh không? Đây là bệnh viện, là nơi công cộng, chẳng lẽ các anh không nghe thấy ư?” Hạt Tử nhíu mày, ánh mắt trở nên hung ác.

Bùi Hạc nghe thấy lời này cũng cau mày, kéo Hạt Tử lại.

“Sao hả? Còn muốn ra tay à? Đám côn đồ các anh cả ngày không biết học hành, đồ vô dụng, ngoài diễu võ dương oai còn có thể làm gì?” Đỗ Kiến Vỹ châm chọc, khinh thường liếc bọn họ một cái, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh của Đường Ân.

Trong phòng bệnh, Bùi Nhược vội vàng đứng lên.

Đỗ Kiến Vỹ nhíu mày nhìn Đường Ân nằm trên giường bệnh, chợt cười hỏi: “Sao? Có phản ứng gì không?” “Vẫn không có!” Bùi Nhược lắc đầu.

Anh ta cười ha hả tiến lên một bước, liếc Đường Ân cái, sau đó nhiệt tình nói với chị ta: “Đừng để ý, cô phải tin tưởng y thuật của tôi, cậu ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi!” “Ừm!” Bùi Nhược nhẹ nhàng gật đầu.

Đỗ Kiến Vỹ cười cười, rất ấm áp nói: “Thật ra tôi cảm thấy cô gái như cô không nên ở bên người này, sống cuộc sống mỗi ngày đều hốt hoảng lo sợ như vậy… Cô nên nghĩ thoáng một chút, đừng để mấy lời ngon ngọt lừa gạt, phải có suy nghĩ và tiêu chuẩn của mình! Tôi cảm thấy nếu có thể, trong bệnh viện của chút tôi có rất nhiều bác sĩ hợp với cô, nếu cô thích, tôi có thể giới thiệu giúp cô…” Sắc mặt Bùi Nhược lập tức trở nên u ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK