Mục lục
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng – Đường Ân – Nguyễn Thấm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33 Tặng quần áo.

Nét mặt Từ Cương cứng đờ: “Cái này…

chỉ là chút hiểu lầm thôi, khi nãy tôi đã dạy dỗ cô ta rồi! Nếu anh không ngại phiền thì tôi bắt cô ta lát nữa tự mình xin lỗi anh!” “Không cần!” Bùi Hạc lạnh lùng khoát tay: “Con người tôi có vài tật xấu đặc biệt, bình thường hoàn toàn không muốn để ý tới người mình ghét, cho nên khỏi xin lỗi đi!” Sắc mặt Từ Cương cứng đơ: “Nếu như: vậy thì thôi, tôi tiên anh xuống dưới!” Bùi Hạc gật đầu, lúc xoay người đi ra ngoài còn đặc biệt liếc nhìn quầy y tá.

Trong quầy y tá, mấy cô y tá nhỏ nở nụ cười mê mẩn như đang nghênh đón thiên thần vậy. Chỉ là Tô Lệ không ở đây, lúc này đang trốn trong góc phòng không ngừng lau nước mắt.

Lúc này, Tô Lệ cũng không biết rốt cuộc sự ngu xuẩn của mình đã lên tới mức nào rồi, ngay cả người như Bùi Hạc mà cũng có thể dễ dàng đắc tội.

Bùi Hạc hừ lạnh, xoay người bước vào thang máy.

Từ Cương vội đuổi theo, sau khi vào thang máy mới thở phào: “Thế rốt cuộc thì người anh gặp khi nãy là ai? Sao tôi chưa từng nghe anh nhắc đến thế?” Bùi Hạc lạnh nhạt quay đầu: “Cậu ta?” “Đúng thế, chính là Đường Ân kia ấy!” Trương Cường nhỏ giọng hỏi.

Sắc mặt Bùi Hạc lập tức trở nên u ám: “Tên của cậu Đường, anh có thể gọi, nhưng đừng có gọi lung tung trước mặt tôi!” Từ Cương hơi nghẹn lời, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Bùi Hạc một cái, đáy lòng cuộn trào sóng lớn.

“Độ cao của người kia, anh mãi mãi cũng không chạm vào được đâu!” Bùi Hạc ngẫm nghĩ, lắc đầu: “E rằng ngay cả tôi cũng khó chạm vào được, ít nhất thì bây giờ tôi còn nhờ vả Bùi Nhược ba ngày mới có thể gặp mặt người ta một lần!” Từ Cương chấn động, trong mắt loé lên vẻ ngạc nhiên.

Bùi Hạc có thân phận gì? Đó là thương nhân trẻ tuổi nổi tiếng nhất thành phố Giang đấy! Người ngay cả anh ta cũng khó gặp được thì phải có địa vị cao đến mức nào? “Nhờ vả ba ngày…” Từ Cương ủ rũ lẩm bẩm.

Bùi Hạc quay đầu nhìn anh ta một cái, nói sâu xa: “Anh đừng tưởng cậu ấy ăn mặc bình thường thì nghĩ gia thế của cậu ấy cũng bình thường! Gia thế của tôi và anh cộng lại với nhau, cho dù phấn đấu một trăm năm nữa… Không, cho dù phấn đấu năm trăm năm nữa cũng chưa chắc có thể ngẩng đầu trước mặt người tai” Từ Cương thật sự khiếp sợ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Đỉnh…

Thang máy kêu lên một tiếng, đã đến tầng thấp nhất.

Bùi Hạc bước ra, quay lại nhìn Từ Cương một cái rồi lắc đầu rời đi.

“Vậy… Bùi Nhược…” Từ Cương không nhịn được mà hỏi.

Bùi Hạc dừng chân, lạnh lùng trả lời: “Em gái tôi và anh không phải người đi cùng một đường, tốt nhất anh đừng có ý định với con bé, con bé cũng sẽ không thích anh đâu! Chắc con bé cũng đã nói với anh điều này rồi, tôi khuyên anh tốt nhất đừng tự mình đa tình!” Sắc mặt Từ Cương hơi khó coi, nhìn Bùi Hạc từng bước rời đi, thất thểu quay vào thang máy.

Bùi Hạc là bạn học cấp ba với anh ta, thành tích học tập của hai người đều không tệ, chỉ là lúc lên đại học, hai người chọn trường khác nhau, cũng lựa chọn cuộc đời khác nhau.

Lúc cấp ba, Từ Cương từng gặp Bùi Nhược một lần, bắt đầu từ lần đó đã bị câu mất hồn, không thể thoát ra được nữa. Đáng tiếc bao nhiêu năm trôi qua rồi, giữa anh ta và Bùi Nhược vẫn là Tương Vương có mộng thần nữ vô tâm.

Quỹ đạo cuộc sống của hai người hoàn toàn không có điểm giao nhau, nếu không phải vì Bùi Hạc, chưa chắc hai người có thể quen biết.

Về đến trên lầu, Từ Cương nhìn chằm chằm về phía phòng bệnh VỊP rồi xoay người trở về phòng làm việc của mình.

Đường Ân đang ở trong phòng bệnh VIP hoàn toàn không biết chuyện này.

Lúc này, anh đang ôm một đống quần áo, lần lượt treo hết chúng lên, đứng ở xa xa nhìn những quần áo này rồi lại nhìn Kỷ Du Du đang ngẩn người, gỡ vài bộ quần áo xuống, xoay người đi ra ngoài cửa.

Trong mắt Đường Ân, mấy thứ quần áo này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của Kỷ Du Du, cho nên anh mới tự mình ra tay.

Đi thẳng tới quầy y tá, nhìn mấy y tá đang bận rộn bên trong, cười hì hì nói: “Ra ngoài mua mấy bộ quần áo, đều là quà đặc biệt tặng cho mọi người, có thể tự mình lựa chọn, không biết mọi người có thích không…” “Thật sao?” Mấy y tá nhỏ nghe thấy thế, mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

Lúc này, Tô Lệ ngồi trong góc đang cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, cô ta cảm thấy hai tay mình đều đang run rẩy, đáy lòng không ngừng hoảng hốt, còn không có cả can đảm để nhìn Đường Ân lấy một cái.

Một người trẻ tuổi được Bùi Hạc cư xử như thế, cô ta có thể đụng vào được sao? Nhớ lại chuyện mình làm mấy ngày nay, bây giờ Tô Lệ cực kỳ muốn nhảy lầu.

Mấy y tá nhỏ vây quanh đống quần áo, trên mặt ai cũng mang vẻ vui mừng.

Đường Ân cười, để quần áo lại rồi xoay người đi vào phòng bệnh.

Trên quầy y tá, mấy y tá nhỏ vẫn đang xem.

“Chị Tô Lệ, chị không đến xem sao ạ? Mấy chiếc này không phải hàng nhái đâu, đều là hàng thật đó! Một món cũng phải hơn tám nghìn tệ!” Tô Lệ cười gượng:.“Thôi, tôi còn phải đi kiểm tra mấy người bệnh, mọi người cứ xem đi…

Mọi người gật đầu, cũng không để ý lắm. Dù sao bọn họ cũng hiểu mấy ngày nay Tô Lệ nói xấu người ta không ít, bây giờ lại nhận quà của người ta thì mặt dày đến mức nào chứ? Tô Lệ xoay người rời khỏi quầy y tá, không dám ngẩng đầu lên.

Nếu không phải mấy ngày nay luôn châm chọc người ta, có phải trong số quần áo này cũng sẽ có một chiếc của mình không? Tám nghìn tệ đói! Một tháng tiền lương của cô ta cũng chỉ có tám nghìn tệ mà thôi, cả người cũng chẳng có mấy bộ quần áo đắt tiền. Nghĩ đến đây, trái tim Tô Lệ đều đang nhỏ máu! Cả đêm nay, mấy y tá vào phòng bệnh đều rất vui vẻ, lúc tiêm cho Kỷ Du Du cũng cực kỳ dịu dàng. Hỏi han ân cần về mọi mặt, ai cũng mang vẻ hí hửng, cực kỳ hân hoan.

Đường Ân nằm trên giường chăm sóc cũng không để ý lắm, chỉ mím môi cười.

Ngày hôm sau, Đường Ân làm thủ tục xuất viện cho Kỷ Du Du.

Thân thể cô có hơi yếu, nhưng mọi thứ còn lại đều vẫn ổn, mấy ngày nay vết thương trên cổ tay cũng phục hồi không tệ, cho nên bây giờ xuất viện cũng hợp lý.

Đi ra cửa bệnh viện, Đường Ân gọi công ty dọn nhà đến, nhìn Kỷ Du Du hơi do dự: “Đem số quần áo này về ký túc xá nhé?” Mặt Kỷ Du Du đỏ lên, không biết nên làm Sao.

Nếu đem về ký túc xá hoàn toàn không có tủ quần áo lớn như vậy, cũng không có chỗ nào trống cho cô để. Hơn nữa đem về nhiều quần áo quá cũng là một vấn đề, người khác mà hỏi, cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Mua à? Mình nghèo thế, lấy đâu ra tiền? Được tặng? Ai sẽ tặng một kẻ xấu xí nhiều quần áo như thế chứ? “Hay là… tôi nghĩ một cách giúp cô nhé?” Đường Ân phân vân một lúc rồi mỉm cười.

“Cách gì?” Kỷ Du Du ngẩng đầu hỏi nhỏ, nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Ân thì hơi sợ, vô thức lùi về sau hai bước.

*ÂY. Dịch tốt không? bămh gá để được 2 Dậu BỘ bạ xu ti còn li muốn nói ŸỂ Tíng qua ông hộ tác giá nhai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK