Hoàng Nhi và Chí Đinh chạy xe từ Tokyo trở về Fukuoka. Nhưng giữa đường họ lại gặp trục trặc về bánh xe, đành vào tạm khách sạn. -Xe sớm mai sẽ sửa xong. Anh tắm rồi nghỉ ngơi! -Nghỉ trên chiếc giường đôi?! - Hoàng Nhi chất vấn. -Đâu sao? Em đã ghen vì anh thân mật với người khác mà? -Nào có!!! Còn chưa hỏi tội đấy! -Tội gì cơ?
-Bày kế đó!
Chỉ Định cởi áo ra, khoe thân hình rắn chắc chỉ che đi hạ thân một cách quyến rũ.
-Vô tình chị Mizuki biết chuyện chúng ta, cô ấy bảo Shinobi sắp xếp cho làm trợ lý của em, sau đó dựng màn kịch này, để xem em có phản ứng thế nào... -Mọi người chơi em? -Phản ứng của em rất dễ thương, anh rất hài lòng!
Nói rồi, anh để cô ngớ người đó đi tắm.
Cuối cùng là đi ra với chiếc khăn tắm quấn ngang hông. -Vẫn suy nghĩ ư? -Load rồi, nhưng mà sao phải làm đến thế? -Vì thích em. -Em không như cô gái khác nữa, lại còn nhàm chán, không xinh xắn, không giỏi giang, luôn u uất buồn bã... -Vì yêu em.
Đâu cần tốn công sức như thế? Em không xứng!
-Vì thương em. -Chúng ta không có duyên vậy đâu! -Duyên là chúng ta tạo nên. Rồi anh giữ lấy đầu cô, trao một nụ hôn sâu tăng ái muội trong phòng kín...
Hoàng Nhi đang yếu lòng, cùng nụ hôn ướt át này khiến bản thân gỡ lớp phòng bị bao lâu nay đeo nặng trên vai, đáp trả nụ hôn của anh. Đúng là không gì đánh bại được sự chân thành.
Đến khi bàn tay lạnh lạnh mở chiếc áo tắm trên người, Hoàng Nhi sau đó liền đẩy anh ra. Chí Đinh có chút thất vọng, anh vẫn xoa đầu cô, dịu dàng nói: -Em mệt rồi, nên đi ngủ thôi! Rồi anh lấy chiếc gối đặt lên ghế sofa, dự tính rõ ràng rồi...
Rồi bỗng dưng, khi anh đang sấy tóc và quần áo choàng tắm vào thì Hoàng Nhi chợt xông đến, ông lấy từ phía sau: -Em muốn chắc chắn rằng dù thế nào anh cũng không rời xa em chứ? -Không nhanh có lẽ sẽ rời xa em đấy! Chí Đinh nói pha lẫn trêu... Nhìn vào bản thân qua gương, anh tủi thân cho rằng mình chưa xứng đáng để Hoàng Nhi tin tưởng. -Vậy...bây giờ kịp không? Câu trả lời ngược hoàn toàn với tưởng tượng. -Lý Hoàng Nhi... tránh xa anh trước khi muộn... Hoàng Nhi nghe thế thì còn làm ngược lại, ôm chặt hơn. -Em sợ anh rồi sẽ chán ghét em lắm...em sợ!
Anh quay người lại, vỗ về người con gái có quá nhiều sự lo lắng này: -Người đó không phải là anh, đừng sợ. Nói rồi, anh quay lại ôm hôn cô, mạnh bạo và lôi cuốn. Dường như mọi thứ đang bị men rượu trong anh dẫn lối. -Ừm... Từ phòng tắm ra đến giường lớn, hai người quấn nhau không kể nóng lạnh, từng chút từng chút đánh dấu chủ quyền lên đối phương, cũng như tình cảm sâu nặng của mình.
Hoàng Nhi có chút bị thất thế, hoàn toàn dựa vào độ điêu luyện của Chí Định.
Anh đáo lưỡi cô liên tục, bàn tay không ngừng chạm vào làn da mịn màng đang nóng bừng lên, phía dưới cũng không yên, đang nhấp nhô muốn phá kén.
Đinh à...châm lại chút... Cô thở dốc, lần đầu tiên làm chuyện này, thật khó tả. Khoảng thời gian anh đi lấy đồ là lúc Hoàng Nhi rơi vào trầm tư liệu có nên tiếp tục hay không. Đến khi anh quay lại, cô vội ra xa. Chí Đinh có chút bất mãn, dù sao cũng đã đi được một phần ba đoạn đường rồi, lại bảo ngưng lại, thánh có mà trụ nỗi! -Dừng ư?
-Không biết! Anh... Hoàng Nhi cứng họng, Chí Đinh để lộ hoàng tử bé đang sẵn ở tư thế chào cờ, anh nhếch mép, xem ra có cách giải quyết: -Nhi, em là người khơi dậy.
-Em chịu trách nhiệm đi! -Như thế nào...?
-Cầm lấy nó.. vuốt! Cô bị doạ sợ, nhưng có lẽ vì suy nghĩ theo lối bá đạo của anh nên đành nghe theo, bàn tay thô vì cầm cọ vẽ thì giờ đây lại cầm "cây bút" khổng lồ, đầy ướt át.
Ngay lúc cô đang tiếp xúc với tiểu Đinh thì đại tinh không ngơi tay, liên tục đảo khuấy miệng cô. Tay còn lại không ngờ -Góc nhìn này... rất gợi cảm đấy! Mạnh nữa lên! Hoàng Nhi cố gắng làm theo, dù chỉ dùng đôi tay nhưng cô luôn trưng bày bộ mặt gợi tình và những âm thanh non nỉ. -Phía dưới...
-Phía dưới sao?
-Em.. ưmm... nó trào rồi... Tấm gra nơi đó ướt đẫm, Chí Đinh đưa tay chạm vào điểm nhạy cảm, rất sâu, và khoái lạc!
-Rất ướt rồi, em làm tốt lắm!
Anh ôm hôn trán cô.