Để tôi dìu cô qua.. Anh dìu cô đến cửa thì thả ra để cô đỡ ngại. Cô đang nhìn theo anh rời phòng, ai ngờ... Anh cởi chiếc áo bị ướt kia ra! Ngay trước mắt cô! Trời ạ, cái thân hình này, cũng đẹp phết ra!
Yêu đơn phương đẹp nhất là khoảnh khắc mình ở bên người đó, dẫu đã cố gắng giấu nhẹm đi sự thầm thương nhưng qua lời nói, ánh mắt, cử chỉ cứ thế cáo trạng ta về nỗi niềm.
LN
Việt thay đồ xong thì đi lấy máy sấy cho Văn Văn. Còn cô thì chốt cửa nhà vệ sinh lại, nhớ lại cái hình ảnh vừa thấy kia. -Trời ạ! Mình bị đánh gục hoàn toàn rồi! Khoan khoan, tỉnh táo lên, dù có thế thì Việt vẫn đem lòng cho Tiểu Nhi, chứ không phải cô. Với cả đây là lần đầu tiên cô biết yêu biết thích, chả biết làm sao cả. Gặp con bạn nó cũng chả nên trò trống gì, thật là khổ!! -Cơ mà tiếc quá... cái áo cardigan mình mới mua tự dưng bị đổ nước thế này. Văn Văn ngậm ngùi thương xót cái áo yêu dấu, dù sao cũng phải cởi ra chứ mặc thì ốm mất. Và điều hay là ở đây, hoá ra bộ đồ ngủ của cô là hai dây nên cô phải mặc thêm chiếc áo khoác ngoài, bây giờ Việt nhìn thì "chó cũng hoá sói" =)). Chậm rãi bước ra, ngại thay Việt đã đứng đó chờ cô ra. Anh thấy cô trong chốc lát liền xoay lưng đi, lại vali của cô kiếm áo cho cô mặc. "Cô gái này bao giờ cũng kín cổng cao tường, thế mà hôm nay lại ăn mặc
mỏng manh thế... thật thu hút!" -Cảm ơn nhé! Anh để đó tôi tự sấy được. Tính đuổi anh ra cho bớt ngượng ngùng, ai dè: Để tôi! Và sau khi cô khoác áo vào xong, anh nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. -Tóc cô thơm vậy? -Uhm, mùi hoa nhài ấy. Hồi nhỏ mẹ tôi hay tắm cho tôi, bà thích thả hoa nhài vào lắm. -Thích nhỉ? Bây giờ con gái hay dùng mùi nhân tạo, tôi lại dị ứng mấy cái đó. -Ù.. vậy là tôi may mắn rồi! Hai người cười đùa rất vui vẻ. Nhưng cái bụng đói của cô đã gián đoạn cuộc vui. Việt bây giờ mới nhớ cô chưa ăn sáng. -Cháo nguội rồi, tôi hâm nóng lại đã.
-Vậy tôi xuống cùng anh, ở lại thăng thiên nữa quá! Cô đi xuống bếp cùng anh, nhìn anh trong hình ảnh người chồng mẫu mực đang nấu ăn cho vợ. "Chậc... lại ảo tưởng." Dù sao đã mấy năm liền, ánh mắt của Việt luôn hướng về Lý Hoàng Nhi, bây giờ cô bộc lộ thì cũng đường đột quá. -Anh bị bắt cóc khi nào? Văn Văn bỗng hỏi một câu tế nhị. -Tôi không nhớ rõ... hình như đã 22 năm rồi. Sao vậy? -Tôi có một đối tác ở Việt Nam, cũng mất đi người em... hơn 20 năm rồi! Đang khuấy cháo, nhưng nghe xong thì anh khựng lại. -Chắc trùng hợp thôi. -Tôi sẽ hỏi thử, dù sao cũng là gia đình, về với gia đình là nhất đấy! -Cô quan tâm tôi quá nhỉ? Từ tình cảm đến gia đình. -Dù sao thì anh cũng chăm sóc tôi bị ốm mà! Con kia nó chăm tôi còn chưa bằng anh nữa. -Thư ký Hàn á? Hai người đúng là thân thiết nhỉ.
Ù...
Rồi cô kể cho Việt nghe quá khứ của mình. Đúng là mỗi người đều có một nỗi niềm. Cô thì không được gia đình chấp nhận, anh thì không kiếm được gia đình, hai người kia thì gia đình tan nát... Tuy giàu có, quyền lực nhưng quá khứ cuộc sống lại chả đẹp đẽ gì. -Xin lỗi, tôi nhiều lời rồi. -Không sao, vừa hay ăn luôn. Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên ở trên phòng, Việt giúp cô lên lấy. Là tin nhắn của Tiểu Y và vô tình, dòng tin nhắn hiện lên ngay trước mắt anh:"Tỏ tình Việt chưa?" Cái câu hỏi gì đây? Mình có đọc nhầm không đấy? Anh đang tự hỏi chính mình. -Việt? Điện thoại của tôi... Văn Văn đã ăn xong mà chưa thấy Việt xuống, cô đành đi lên theo. Cô cất tiếng làm Việt giật mình. -Cô thích tôi?
Văn Văn ngạc nhiên...
-Sao...anh hỏi vậy? đến mức không biết mở miệng thế nào? Nhưng Việt có vẻ đã bình tĩnh lại: -Cô thích tôi nhưng lại đưa tôi cho Lý Hoàng Nhi? Văn Văn không nghĩ ra câu trả lời né tránh nào trong lúc này...cô đành bày tỏ nỗi lòng: -Thực ra...tôi thích anh ngay từ lần sinh nhật của tôi... nhưng sau chuyến dã ngoại tôi thấy mình không có cửa nên rút lui. Tôi thích anh nên tôi mong anh hạnh phúc. Từ lần đầu tôi đã thấy Tiểu Nhi và Chí Đinh là mối quan hệ một phía nên tôi đã để ý, giúp Tiểu Nhi nghĩ về anh. -Thế... đến bao giờ cô mới được hạnh phúc? -Gia đình tôi như thế... tôi không dám... Việt kéo tay cô, ôm cô vào lòng. Hơi ấm từ lồng ngực của anh khiến trong cô dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, có lẽ là nước
mắt hạnh phúc... -Nếu em thích thì em phải dành lấy chứ? Em liệu biết tấm lòng của tôi... Nghe vậy, cô ngước mắt lên nhìn anh. Anh đang nhìn cô. Rồi anh cúi đầu hôn bờ môi mỏng của cô. Câu trả lời của anh thật ấm áp! Trịnh Văn Văn xưa nay chưa từng yêu nhưng cũng có qua lại với mấy người, sở dĩ là họ theo đuổi cô, lợi dụng sự yếu lòng của cô để họ bước cao hơn trong thương trường. Họ cũng thường cưỡng hôn cô nhưng cô đều dứt ra. Có điều hôm nay... cô không làm thế được. Thân thể cô như muốn ôm chặt lấy anh hơn. Tuy đây là người cô yêu nhưng lý trí vẫn còn, cô dành hết sức lực yếu ớt đẩy Việt ra. Ngại quá, cô chạy ra ngoài. Tính cô hơi lạ, hễ căng thẳng là muốn ra ngoài trời, để cảm nhận sự bao la của thế giới. Nhưng lần này hơi... ngu! Vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh đến thăm làm cô lạnh thấu xương... -Ngốc này, muốn ốm thêm à? Việt lấy thêm áo, khoác cho cô, rồi bế cô về phòng. -Nằm yên nghỉ đi. Xin lỗi vì lúc nãy...