Cô gục đầu vào vai anh. -Em muốn sáng thức dậy thấy anh đầu tiên, nấu cho anh bữa sáng, cùng anh tan làm, rồi cùng ăn tối... cùng đi chơi, xem phim... tặng quà ngày lễ như bao cặp đôi bình thường.
KO
-Vậy là em thích anh?
-Trực nam này! Bảo từng hẹn hò rồi mà, còn bảo yêu sâu đậm lắm... -Ai nói?
-...Tiểu Nhi... Thôi lỡ lời!! -Là bạn bè năm đó mai mối, anh và cô ta chả ai theo đuổi ai, mà cô ta cũng bên anh vì tiền và quyền lực thôi.
-Ò. Tiểu Y mừng thầm, hoá ra anh cũng chẳng yêu Hạ Như, chỉ là vì dòng đời đưa đẩy thôi. -Em thích hình ảnh anh bắt tay với đối tác, thích anh pha nước đường đỏ, trông anh lúc đó thật ngầu... thời gian qua cứ như chúng ta đang sống thử để kết hôn vậy! -Vậy là muốn kết hôn với anh? Húc Dương thật ranh mãnh, toàn dồn cô vào thế bí, chả biết trả lời thế nào. -Ba năm sau rồi nói! -Bây giờ luôn không? Tiểu Y ngạc nhiên, nhìn Húc Dương lấy tờ giấy dưới cái áo khoác bên cạnh. -Bản hợp đồng của chúng ta đây. Tiểu Y ngờ vực, cô cầm tờ giấy xem xét kĩ. Cô không tin vào mắt mình. Bản chính, con dấu ở đây cả. Tờ giấy trói buộc 3 năm của cô... giờ cô có thể tùy ý quyết định số phận của mình. -Anh không muốn chúng ta bị giam trong bản hợp đồng này. Em có quyền quyết định. Đương nhiên chẳng nghĩ nhiều, cô xé ngay lập tức: -Bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa đúng không? Húc Dương gật đầu, cô toan đứng dậy thì anh lại lấy trong túi áo ra... một hộp nhẫn: -Anh bảo rồi, anh không muốn giam em, anh là muốn em tình nguyện bên
anh.
Tiểu Y đơ người, cô không tin. Khi nhận ra thì anh đã hôn nhẹ môi cô, cô nhìn thẳng vào mắt anh, cô thấy trong đó là sự chân thành của Húc Dương. Anh nhìn cô, trong đó là sự lưỡng lự. -Anh không đùa em đâu, lấy kết hôn làm tiền đề nhé? Anh thơm lên trán cô. Cái thơm vô cùng ấm áp trong ngày về đông. -Bây giờ làm bạn gái của anh nhé! Tiểu Y nghe thế có vô cùng cảm động, cô ôm lấy anh, ca mũi anh làm anh có chút thích thú, giữ lấy cằm cô hôn sâu.
-Um~
-Muốn không? Thừa cơ lấn tới, anh bế cô vào phòng ngủ, Tiểu Y ôm ghì anh, đáp trả từng nụ hôn dụ hồn kia, anh khoá cửa luôn đề phòng Tiểu Nhi và Văn Văn về đây. Đặt cô nhẹ nhàng lên nệm êm, từ từ cởi bộ đồ ngủ cho nàng thơ của mình, Húc Dương nhanh cởi chiếc áo vướng víu kia. Cái thân hình màu đồng săn chắc, vạm vỡ này thật hoàn hảo làm sao! Tiểu Y như bị hút hồn trước những múi bụng của anh. Rời đôi môi căng mọng ướt át kia, anh hôn lên vành tai làm cô run lên, rồi chuyển xuống hõm cổ sâu của cô. Bàn tay hai người cũng không hề rảnh rang. Một tay anh nắm lấy cả hai tay cô, một tay lần mò phía dưới. Hành động chầm chậm, nhẹ nhàng của anh làm Tiểu Y khá khớp nhịp. Tay anh bóp bầu ngực căng tròn của cô, rồi o ép nó, mút mát nhũ hoa hồng hào. kia. Tiểu Y không dám thở mạnh nhưng cô cần nhiều oxy hơn! Anh thả tay cô ra, cởi chiếc quần tây đắt tiền xuống đất, nơi đây của anh đã căng phồng lên rồi, hạ mình kéo nhẹ chiếc quần lót mỏng của cô đang che đi thứ anh trông mong nhất. Nhận thấy toàn thân không còn gì che nữa, cô có chân làm khuất tầm nhìn của Húc Dương, đôi tay sợ hãi khoanh lấy cặp gò bồng đang nhấp nhô vì thở mạnh. -Sao lại che?-Anh nhẹ nhàng tách hai chân sang hai bên, đưa thân vào giữa đó. Anh vùi mặt vào hố sâu, thơm lấy thơm để bông hoa nhỏ này. Anh mặc Tiểu Y đang rên rỉ ở trên.
>
Chất dịch cứ thế trào ra, ướt cả ga giường Anh tiến lên, lại vùi mặt vào bụng cô, ngửi mùi hương nhẹ thanh trên làn da trắng mịn này.
-Em nhạy cảm vậy?... -Em thật mê người đấy!... -Rên đi, chỉ có chúng ta ở đây thôi mà... Từ đầu tới cuối, những câu độc thoại của anh luôn khiến Tiểu Y càng chìm đắm trong cơn ái muội. Hai người quấn quýt với nhau, ma sát từng lớp da khiến nhiệt độ tăng cao. Khuôn mặt cô đã đẫm mồ hôi mặc dù bên thành cửa sổ đang hứng lên những bông tuyết trắng xoá. Buốt giá bên ngoài làm tăng tiến độ của hai người: -Em muốn anh vào chưa? -Hừm... tùy anh mà? Anh đút ngón giữa (vì ngón đó dài nhất trong 5 ngón thôi chứ không có ý gì đâu!!!) vào trong âm đạo của cô, khuấy nhẹ như đang bôi trơn con đường. -Không đeo ư? -Anh là muốn trần trụi trong em! Nói rồi anh nắm tay cô, mười ngón tay đan nhau Từ từ thúc gậy thịt của mình vào *** ***** của cô... từng đợt từng đợt... -Ahh~
-Hưmm... từ từ... -Hừm... nhẹ... nhẹ thôi... Đến lượt cô lên tiếng, toàn những tiếng rên dại người. Còn anh cố nhẫn nhịn luân động vô cùng nhẹ nhàng chứ anh biết, Tiểu Y lâu ngày chưa hoạt động, nhanh mệt lắm, anh thì vẫn sung sức, dự tính là thêm vài hiệp nữa. -Gọi tên anh...