• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô khoá trái cửa phòng hờ ai đó sẽ bước vào căn phòng này.

Húc Dương ngồi đấy, anh có chút ý thức, anh biết anh đang ở với người chống đối anh, không muốn sinh con cho anh-dù đó là ước mơ của rất nhiều cô gái, chỉ cần có chút quan hệ với Lý gia thì cuộc sống dễ dàng biết mấy.

Tiểu Y cởi chiếc áo khoác ra, đến chiếc sofa anh đang ngồi, lại lấy giấy lau mồ hôi cho anh.

-Cút đi. Cô sẽ hối hận khi ở lại đấy.

-Anh muốn quan hệ với Anh Tiêu à?

Húc Dương không nói nên lời, anh tháo carvat ra, thở dốc nặng nề.

Tiểu Y lấy tay định kéo anh về dựa phía mình, anh hất cô ra.


Cô lấy tay định cởi chiếc áo sơ mi cho anh, anh lại hất cô ra.

-Lần này tôi tự nguyện, anh không thích sao?

-Cô... sẽ hối hận... đấy.

Tiếng thở dốc ngày một càng mạnh.

Tức quá rồi.

Anh bao giờ cũng độc đoán. Cái gì cũng phải theo lời anh.

Lọ thuốc của Trần Anh Tiêu để trên bàn, cô cầm lấy, đổ ra tay chục viên và nuốt ực ngay trước mặt anh.

-Cô điên à?



Thuốc ngấm vào maud cô ngay lập tức, liều lượng quá nhiều khiến đầu óc cô choáng váng.

Cô còn một chút lý trí.

- Chủ nhân à, cả anh và tôi đều có nhu cầu rồi đấy! Ha...

Cơ thể cô nóng ran, như lửa đốt, cô lại nhớ cái đêm Giáng sinh vừa rồi... là cái cảm giác ran ran thế này đây...

Quay lại, cô giữ lấy khuôn mặt đỏ ửng kia, hôn lấy hôn để, nụ hôn đầu tiên cô dành cho anh, nó lại ngọt, ngọt hơn tình đầu, hơn bất kì điều gì.

Bàn tay không yên phận, cô tháo từng chiếc cúc áo, tiện tay tháo ra và vứt luôn xuống sàn

Cô thuận tay cởi thắt lưng anh ra. Húc Dương giữ lại tay cô, tách môi ra khỏi mật ngọt kia.

Tiểu Y quay lại ngồi lên chỗ đó của anh.

Húc Dương vẫn cố kiềm chế mình, thực chất anh đang lo cho sức khoẻ của cô nên không dám làm càng, nhưng cô lại năm lần bảy lượt quyến rũ anh thế kia... nhịn sao nổi?

-Nhanh đi! Ha..

Húc Dương không biết làm thế nào. Đây là cô tự nguyện hay cô thương xót hay cô đang làm bổn phận của một tình nhân?

-Cô có hận tôi không?

Tiểu Y không trả lời, cơ thể cô không chịu nổi nữa rồi, cô bật khóc để giảm sự đau đớn.

Húc Dương mắt nhắm mắt mở, nửa tỉnh nửa bất...

Trong đầu anh vẫn phải đấu tranh tư tưởng, thực sự cô có muốn không? Đó là điều anh muốn biết!



- Vào đi mà! Tôi không chịu được nữa...

Tiểu Y ôm lấy Húc Dương, cọ xát phần lớn cơ thể anh khiến trỗi dậy con thú hung hăng của anh. Cái ấy nó đã sẵn sàng rồi nhưng anh vẫn chưa chấp nhận.

-Giúp tôi đi mà... như đêm đầu tiên... của chúng ta ấy!

Nghe đến đây, não anh như có dòng điện chạy qua, nhớ lại hình ảnh ma mị đêm Giáng sinh ấy.

Và không chần chừ nữa, anh đút thân phân của mình vào cái động nhỏ bé của cô.

Nơi ấy thật ẩm ướt, anh dễ dàng ra vào nhưng nó vẫn rất nhỏ, mỗi lần chuyển động đều khiến Tiểu Y phải rên lên những âm thanh dại khờ:

-Ah~~~ nhẹ thôi... đ....đau...hic..

Húc Dương như cũng trút được cái sự khó chịu tùe nãy giờ gò ép nó trong người.

Anh nhìn Tiểu Y một cách say đắm. Cái bộ dạng của thỏ con đang chill ấy thì có thụ mới không care thôi!

Khuôn mặt cô ướt đãm mồ hôi, pha lẫn nước mắt...

-Ngoan lắm mèo con!


Anh thơm nhẹ lên tóc cô. Khuôn mặt cô lâu dần cũng giãn ra...Ngũ quan thật đẹp, khiến anh ngắm nhìn không chớp mắt, cô vẫn thở dốc làm bầu ngực cứ nhấp nhô đều đều.


Thân dưới vẫn hoạt động, còn phía trên cũng chẳng nghỉ ngơi.


Anh nhẹ nhàng rút ra, kéo chân cô lên, đôi chân dài thon làm sao... Anh giơ bắp đùi cô ngay trước miệng mà cắn! Anh cắn vào miếng da vô cùng nhạy cảm. Khi anh cắn như có dòng điện chạy qua thân xác cô, làm cô run rẩy nhón người lên...


Vuốt đôi chân lạnh kia, rồi anh lại đam vào *** ***** nhỏ của cô, cái kiểu vào không báo trước của anh khiến cô vô cùng sợ hãi và rất đau, cô co chân quắp hông anh, điều đó cũng vô tình... khiến anh đâm sau hơn....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK