Cuộc đời đưa đẩy chúng ta bằng những câu chuyện buồn nhưng cuối cùng, chúng ta đã vượt qua, kết thúc tuổi thanh xuân của em bằng trang giấy rực rỡ, ánh màu sáng chói. Ngày mai, năm sau, và sau này, em muốn anh là chỗ dựa cho em, vì em rất yêu anh!
-Wow, thằng nhóc thực sự rất giống ông ngoại nó đó. Văn Văn cảm thán, lời cô nói năm trước cứ tưởng chỉ là lúc đó. Nhìn đi, con mắt chẳng khác gì cả. -Làm gì có, giống bà nội nó nữa! Húc Dương phản bác. Nhìn này, cái miệng như bản sao ấy. -Này nhá! Tui là mẹ nuôi của nó. Mẹ nuôi còn thân thiết hơn bố ruột đấy!
Đâu ra cái định lý tào lao vậy? Một năm cô gặp bảo bảo mấy lần? -Tụi tui tâm linh tương thông... đa đúng không Việt? Việt cười, xoa đầu Văn Văn. Anh là nhất rồi, vớ được cô người yêu dễ thương thế đấy. Cũng từ đó đã nhận được người thân của mình. Họ không giàu sang lắm như rất tốt bụng nên đã khiến Văn Văn chú ý. -Hai người đặt tên con chưa? Hoàng Nhi bế cháu trong tay, vô cùng mong đợi. -Ừm.. bọn chị đặt rồi Lý Gia Ý. Gia và Ý đều mang ý nghĩa tốt đẹp. Chỉ hi vọng cuộc đời bảo bảo sẽ đẹp như tên của nó.
-Bữa nay mọi người ở lại đây đi. -Phải vậy thôi, chả lẽ đuổi khách VIP về? -Cô...
Màn đấu khẩu của Húc Dương và Văn Văn luôn là không hồi kết.
Nhà Lý tổng đương nhiên rất nhiều phòng. Văn Văn và Việt là phòng góc trái, Hoàng Nhi và Chí Đinh là góc phải. Nếu Hoàng Nhi không muốn thì có thể về phòng cũ là bên cạnh. Hoàng Nhi cười tươi, bảo rằng đã ngủ với Chí Đinh từ lâu, cứ thế khoác tay anh lên phòng khiến bốn người còn lại không khỏi ngỡ ngàng. -Sao lại lừa mọi người như thế? - Chí Đinh thắc mắc. Để họ yên tâm thôi. Dù sao giường cũng lớn mà.
Húc Dương và Tiểu Y tiễn mọi người rồi dắt tay nhau đi dạo trong vườn. Hai người cùng khiêu vũ bên chiếc hồ nhỏ, giao bôi và ngắm trăng. Còn Tiểu Ý Ý đã bị pơ một bên :)))
Văn Văn và Việt đi về phòng, anh đi tắm trước còn cô thì chạy đi xem con nuôi của mình. Tính cô trẻ con nên gặp trẻ con cũng rất vui. Tuy Ý Ý đã ngủ nhưng cô vẫn thích ngắm khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu này. Việt đã phải chạy đến phòng của tiểu thư nhỏ để bế công chúa lớn của anh về. -Tắm nhanh đi!
-Tại sao?
-Hôm nay hết kì rồi còn gì? Văn Văn đỏ mặt, ngượng đến lắp ba lắp bắp: -Ý...ý anh là... -Anh thấy em rất thích trẻ con.. Hay mình là đứa như họ đi. Có cách nào trốn trong phòng tắm luôn không, giúp Văn Văn với.
-Nhanh lên, nếu không anh sẽ tắm giúp em đấy. Thực ra nói hôm nay hết kì thì không đủ nung nấu ý chí "ăn" Văn Văn như thế, chỉ là cô cấm dục anh cũng đã hai tháng để lo cho đám cưới của bạn thân mình. Hôm nay anh đã nhịn đủ rồi. Cô lân la kéo thời gian trong phòng tắm khiến Việt nhiều lần đến gõ cửa hối thúc.
Cuối cùng cừu non đã đi ra. Văn Văn sợ hãi nhìn lên giường. Sắp có trận chiến xảy ra rồi. Cô ngồi lên mép giường mà run run, Việt đã khoá cửa, đêm nay sẽ không ai làm phiền hai người cả. -Leo lên đùi anh này.
- LL LLL
Cô ngoan ngoãn làm theo. Việt hôn ngấu nghiến, bắt đầu tháo bỏ chiếc áo tắm của cô. Cảnh xuân lộ ra hết, cô nắm chặt lấy gương mặt anh tuấn của anh cho đỡ ngại. Việt chuyển nơi, lui xuống cắn mút nhũ hoa cho kkkkk kkkk cả lên. Một bên chà xát bằng miệng một bên dùng tay vẫn về bóp và miết đủ kiểu. Cô ngửa cổ lên, ngửa thật cao để chặn họng không phát ra bất kì âm thanh mê người. Chỉ mới thế thôi đã đủ để kích thích cho đêm dài hôm nay.
-Em ướt rồi nhỉ... Việt thả cô nằm xuống, tách chân có thành chữ M bắt đầu miết miết hai cánh bướm hồng hào. Văn Văn không chịu nỗi, lâu lâu lại rên lên, cảm giác nóng bỏng, ướt át này khiến cô chìm vào hố sâu đen tối. Anh miết rồi dần dần đưa một ngón tay vào.
-Chưa gì đã siết chặt lấy tay anh... Văn Văn, em thật là... Văn Văn ngượng không dám trả lời. Cô không giỏi việc này, chỉ đành để Việt thực hành trọn bộ. Chưa bao giờ cô nghĩ trước khi kết hôn đã trải nghiệm cảm giác khoái lạc này... Văn Văn cảm nhận được đùi cô đang dần nóng, từ đầu gối xuống. Cô mở mắt, khó chịu nhìn Việt: Đ..đừng làm vậy... em ngứa lắm. Việt ma ranh hơn, giữ cố định đùi cô, dùi mặt vào trong vùng tam giác... liếm! Cô giãy nảy lên, không nhịn