Tiểu Y rời khỏi văn phòng, cô có chút không kiềm chế khi nhắc đến họ Đoàn kia. Với cả, Trương Lạc Địch chơi với cô cả thanh xuân cấp 3, sao cô nói dối cậu được. Khi nãy, suýt còn bị hỏi về mối quan hệ giữa cô và Húc Dương, may mà trốn được! Cấp 3, Trương Lạc Địch bị body shaming, lúc ấy cả lớp, hay cả khối luôn ấy, lần lượt chọc ghẹo anh. Đến một ngày, quá bất bình, cô và Văn Văn đã đứng dậy bảo vệ anh và động viên. Hình ảnh người con gái năm ấy khiến Trương Lạc Địch luôn ghi nhớ trong tim. Nhưng Tiểu Y thì không hay biết gì, với cả, biết thì làm được gì? Người ta là tiểu thư đài các, anh là tên béo vô dụng, ngày ngày dán mắt vào sách, hi vọng có thể thay đổi cuộc đời vì bà mẹ nghiện nghiệp kia. Tiểu Y năm ấy ngây thơ, rơi vào tay tên dẻo miệng Đoàn Lăng Phong mà không hay biết. Cũng bao nhiêu lần Trương Lạc Địch nói khéo cô mà cô không hề hay biết, chuyện xảy ra, cô chỉ đành nói dối mình đá hắn, nếu không thì nhục nhã lắm!
Đi qua các chi nhánh khác thôi! Trương Lạc Địch trong văn phòng, tay run run khi nhìn vào dãy số trên điện thoại, thầm mừng: -Lần này, tớ sẽ theo đuổi được cậu!
Tiểu Y dạo lượn khắp cả buổi đều nhận thấy các tập đoàn con bên Hàn Quốc phát triển rất ổn, không có gì phải bận tâm. Tối đó, vì đi hơi nhiều nên Tiểu Y có chút mệt, đang nghỉ ngơi chợt có tên người gọi đến. Là Húc Dương. -Này, anh đang vụng trộm bên đó à? Tự dưng lôi em qua Hàn Quốc đi chơi thế này?
-Vụng trộm? Nghe oan thế? -Hừ, à em gặp được bạn cũ ấy! Là người anh biết luôn! -Ai cơ? Lại con trai à? -Ghen nữa hả? Giám đốc Trương ấy! Bạn cấp 3 cũ của em. -Uhm... Thế nay có gì hay không? -Chả có gì, đi cả ngày làm em đau cả chân. -Dưới tủ đồ có túi ngâm chân ấy, mang ra mà dùng.
-A thấy rồi nè... mà anh ăn chưa đó? -Ăn rồi! Nghỉ ngơi đi, tuần sau Hoàng Nhi sẽ qua đó với em. -Thật á? Vậy nha. Nhớ ngủ sớm đó.
Húc Dương tắt máy, Việt ngay đó cũng lên tiếng: -Anh với thư ký Hàn có vẻ tiến triển tốt nhỉ? -Có lẽ là vậy. -Nhưng mà hai ngày không ăn tối rồi đấy! Để lát, lại xem thông tin của tên Pete đã.
Tiểu Y đang chill theo nhạc, bỗng có tin nhắn gửi tới. Là Trương Lạc Địch. "Cuối tuần rảnh không?" "Chưa có kế hoạch." "Tớ đưa cậu đi chơi nhé! Có công viên mới mở ở gần đây!" "Ừ, được!"
Lạc Địch nhận được tin nhắn đồng ý của Tiểu Y thì nhảy dựng lên, cười sung sướng. Trông như anh vừa trúng số độc đắc vậy!
Đến cuối tuần, Trương Lạc Địch đến đón Tiểu Y bằng xế hộp Mercedes loại mới. Nhưng khi anh nhìn thấy nữ thần lòng mình thì có chút hụt hẫng, phía sau còn có hai tên vệ sĩ kia... -Sao có họ nữa à?
-Ừ, hơi khoa trương nhỉ, tớ bắt họ mặc đồ bình thường rồi đấy!
-Vậy chúng ta đi đâu họ cũng đi theo đó?
-Ừ, sao thế? Tớ sẽ bảo họ đi đằng sau. Họ tôn trọng tớ lắm, chỉ là phải đảm bảo an toàn cho tớ thôi. Lạc Địch bất lực, mở cửa xe cho Tiểu Y vào rồi vào xe chở cô đến công viên giải trí. Hai ông vệ sĩ phía sau cứ thể đi theo. -Qua đây cũng có hai vệ sĩ đi cùng, cậu không khó chịu à?
-Không quen rồi, hồi nhỏ cũng hay như thế! Mà cậu làm ở đây vậy chắc gặp Văn Văn rồi nhỉ?
-Ừ có gặp. Tớ xin số điện thoại liên lạc với cậu mà cô ấy không cho đấy. -Haha, chắc làm phật ý cô nàng rồi! Đẹp trai thế này mà cuối tuần dẫn tớ đi chơi, hơi lạ đấy!
-Không có ai đi cùng thì rủ cậu thôi! Trương Lạc Địch ngay lần đầu gặp lại cô đã lên kế hoạch tỏ tình, nhưng anh không nghĩ sẽ có hai tên vệ sĩ kia đi theo.
Và hai tên này cho anh biết cô không chỉ là thư ký của tổng tài bình thường, còn phải đặc biệt hơn thế. Đến nơi, hai người cùng nhau trải nghiệm những trò con nít mà rất hứng thú. Chơi cả buổi, anh nhân lúc hai vệ sĩ đi mua nước liền dò hỏi: -Cậu... hiện tại đang thích hay hẹn hò với ai không?
-Tớ đang thích người không nên thích. Chưa biết sẽ ra sao.. Tiểu Y nhỏ giọng, anh cũng nhận thấy mình hỏi điều không nên hỏi.
-Còn cậu.. đến giờ này còn không có bạn gái, có ý đồ gì rồi? -Tớ vẫn thích một người... nhưng cô ấy vẫn chưa biết.
-Ai vậy? Thích thì nhích chứ! -Đúng nhỉ? Nhưng cô ấy khó lắm.
-Cậu đẹp trai, giàu có, quyền lực có cả, cô gái nào kì thế! Đúng lúc đó hai ông vệ sĩ trở về, Tiểu Y đi nhiều nên đói, nhanh lấy chai nước mà uống. Khổ nỗi chai nước vặn chặt, cô không tài nào mở được. Trương Lạc Địch thấy thế thì lấy chai nước từ tay cô, nhẹ nhàng mở nắp rồi giữ lấy, đưa chai nước cho cô uống.