-Không, không hề, hồi ấy chỉ có mình cậu! Lạc Địch kéo cô vào lòng. -Cậu không phải là nam chính trong truyện ngôn tình của tớ, tớ cũng không phải nữ chính trong truyện ngôn tình của cậu. Chúng ta chỉ đơn giản bắt lấy bàn tay, kéo cậu khỏi sự tuyệt vọng.
-Cậu là người đó, người tớ yêu đã 8 năm rồi. Đó, có lẽ tớ là người mang đến ánh sáng cho cậu, cậu dựa vào cái đó để bao biện tình yêu không còn nữa. Chúng ta luôn cố gắng kiếm nửa kia của mình, rồi đôi lúc hấp tấp, nhận sai người.
-Không! Tớ yêu cậu! -Thứ tình cảm này rất trân quý. Nhưng tớ không thể nhận, mà cũng không muốn nhận. Nếu chúng ta có duyên thì đã bên nhau từ lâu rồi. Biết bao lần tới thất tình nhưng cậu chẳng nói gì, cứ để tớ chơi vơi, quay lại với người cũ...
-Tớ xin lỗi, tớ yêu cậu lắm, Tiểu Y. -Xin lỗi? Cậu không có lỗi. Tiểu Y dùng hết sức lực, kéo Lạc Địch ra:
-Người ta nói rồi... Mây tầng nào gặp mây tầng đó... Tớ đã không còn trong sạch, không có tư cách để đến với cậu. Tớ cũng chẳng thể ràng buộc mình trong quan hệ nào cả. Cứ để thời gian xoa dịu nỗi lòng của cậu. Một ngày đẹp trời nào đó, cậu sẽ gặp được người mà đi với cậu hết cuộc đời. -Tiểu Y.. cậu yêu Lý Húc Dương thật ư? -Uhm... hôm nay tớ rõ rồi. Khi thấy anh ấy quay đi. Tớ hiểu lòng mình rồi. Xin lõi. Dứt lời cô quay đi, chạy thật nhanh ra đường, Văn Văn đứng đó. -Mày chọn ai?
-Mày biết? -Không! Tao hơi ngạc nhiên vì Húc Dương ở đây. -Anh ấy đâu? - Tháo giày may ra kịp, đang đi thẳng. Nghe thế, Tiểu Y tháo đôi giày cao gót ra thật, cô ít khi vận động nhưng vẫn cố hết sức đi tìm anh. Văn Văn lên tìm Trương Lạc Địch. -Tên ngạo mạn như mày cuối cùng cũng có ngày này. -Cút đi, mày đến đây làm gì? -Tao canh mày có dại dột không! Lạc Địch thở dài. Cuối cùng cô mãi sẽ không thuộc về anh. -Cô ấy chính là cơn gió mùa hạ, còn tao là cơn gió mùa đông... Vốn dĩ ngay từ đầu đã sai lệch rồi. -Sai người thì thời điểm nói làm gì! 10 năm qua mày ngu xuẩn như Lạc Chỉ vậy. Nhưng khác là Lạc Chỉ vẫn về bên Thịnh Hoài Nam, còn mày thì không. Chứng tỏ mày không phải Lạc Chỉ, mày là Trương Minh Thụy! Ắt sau này mày sẽ gặp được Diêu...
-Diệu Lăng Hân!
Đúng đúng! Nào, vậy thì cứ chờ đi. Chỉ tạo chỗ nào có quán bar đi. -Mày qua Hàn Quốc nhiều rồi mà? -Haizz cái đó làm ăn rồi về liền, có thời gian đâu!
Tiểu Y chạy mãi, thấy bóng dáng quen thuộc giữa dòng người trước mắt, cô gọi to, mặc kệ xung quanh mình có rất nhiều người qua kể lại:"Húc Dương!" Nghe thấy ai đó gọi mình, anh dừng lại một cách chần chừ. Rồi anh đi tiếp. Cô đã có hạnh phúc riêng rồi! -Húc Dương, chờ em! Húc... ah... Cô lo gọi anh, quên không nhìn đường nên bị trượt chân ngã xuống. Anh nghe cô la lên, não như bị điều khiển, quay lại chỗ Tiểu Y liền. -Trẻ con thế? Em không đeo giày? -Văn Văn bảo... tháo giày thì mới gặp được anh! -Ngốc này, anh có phải bốc hơi đâu. Nói rồi anh bế thốc cô lên. -Tăng cân rồi! Em ăn hết Seoul rồi à? -Làm gì có, em chưa ăn anh.... Lỡ lời, cô ngại quá, úp mặt vào ngực anh. Húc Dương phì cười, anh đi đến bên công viên nhỏ gần đó, ngồi lên ghế. -Ra ngoài cũng không mặc áo, biết mùa đông đến rồi không? -Có mà! Tại quên thôi. -Sao không ở bên cậu bạn kia? -Không thích. Sinh nhật em, em có quyền! -Ừ sinh nhật, thế muốn gì? -... về nhà đi!
-Vậy thôi?
Húc Dương ngạc nhiên.
-Vậy anh công về. Nói rồi anh cởi áo khoác ra, khoác lên cho cô, cõng cô về thật. Lúc này, cô ghé sát tai anh, thầm thì: -Muốn anh! Húc Dương nghe thế không nói gì làm cô mừng hụt, cô ngân nga những bài hát vui tai.
Về chung cư, căn phòng tối om, có vẻ Hoàng Nhi cũng đã ra ngoài. -Tắm đi, nhớ mở nước ấm đấy.
-Uhm!
Cô tắm xong, Húc Dương đang ngồi trên sofa, trên bàn là chiếc bánh kem. -Wow, lãng mạn vậy? -Lại đây! Cô bước đến gần, chiếc bánh kem rất xinh, còn có vị matcha ưa thích của cô. -Anh chuẩn bị ư? -Ngồi đây. Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau tóc. Cô thì nhân lúc ăn bánh kem của mình. -Sao em không ở lại với Trương Lạc Địch?
Em không thích thì ở lại làm gì? -Vậy lời nói lúc anh cõng em tính không? -Anh muốn sao, em rút lời nha? -Càng ngày càng to gan nhỉ? -Em muốn bên anh, nhưng thân phận và địa vị không xứng... -Ở bên anh?