"Trịnh tiểu thư, cô đang ở đâu?" "Đang đi trên đường à?" "Đến sân bay gọi cho tôi nhé!" "Trả lời tin nhắn của tôi khi đọc nhé!"
Trước giờ bay, cô mở điện thoại kiểm tra thời tiết ấy thế mà tin nhắn của Việt liên tục chuyển đến. Nhưng không may là với thời tiết bên Trung thì rất nguy hiểm để bay, cùng lúc đó sân bay cũng thông báo hoãn chuyến bay. Đã 10 giờ rồi, mọi người chắc đã nghỉ ngơi. Vì Việt vừa nhắn tin cuối cùng cách đây 30 phút nên cô quyết định gọi cho anh. -Nhắn cho lắm vào thế mà gọi lại không trả lời? Cô không biết rằng điện thoại của anh đã hết pin rồi. Trời lạnh lại cùng mưa phùn làm cô run cả người. Thời điểm này cũng không còn xe mới xui, rồi cả khách sạn xung quanh cũng vậy! -Trời ạ! Cái ngày gì vậy? Cái gì cũng hỏng cả! – Cô tức tối la lên bên đường, đá cái lon đang ngáng chân mình. Nhưng rồi... -c Hic..hic... Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má của cô. Đến tận bây giờ, lòng cô nàng trĩu, nước mắt mới trào ra. Cớ sao yêu vào lại đau thế? Cô không biết đã bao lâu rồi, ngày cô rơi giọt nước mắt cuối cùng là hôm tang lễ của mẹ cô, cô về chung sống cùng Tiểu Y. Thế mà bây giờ cô lại đi khóc vì một người đàn ông?! Cả người cô ướt hết rồi! Bởi nước mắt lẫn nước mưa... Không nhịn nỗi nữa, cô gọi cho Tiểu Y. Chợt điện thoại vang lên và có người trả lời: -Trịnh tiểu thư có chuyện gì vậy? Tiểu Y từ lúc Văn Văn cúp máy vô cùng lo lắng, Húc Dương an ủi mãi cô mới ngủ đi. Húc Dương vì thương Tiểu Y nên không nỡ gọi cô dậy. -Lý Mặt Băng? Có Tiểu Y ở đó không?
Đương nhiên, cô đang ở đâu? -Còn ai ở đó nữa không? Chuyến bay bị hoãn rồi, ở đây chẳng có xe cũng chẳng còn khách sạn... tôi phải về lại chung cư của anh rồi. -Cô ở yên trong sân bay đi, tôi sẽ đến. -Yo, đích thân anh đến á? Nhanh lên, tôi lạnh lắm rồi! -Nãy vừa bảo tôi mặt bằng mà? Sao lật mặt vậy? Cô "xuý" rõ tỏ, để rõ thái độ khinh bỉ anh. Bước đi nặng nề cùng vali to, cô lại quay về trước sân bay. Bên này Húc Dương đang gọi cho Việt, bằng số máy khác. -Cậu đến sân bay đón Trịnh Văn Văn đi, mang thêm chăn cho cô ấy.
Việt ngạc nhiên, sao lại là Húc Dương nói cho anh, cô ghét anh đến mức này
à?
Không chần chừ, anh liền chạy đi lái xe đến nơi Văn Văn đang đợi. Văn Văn lúc này quá lạnh nên đôi mắt khá mơ hồ, gò má, chóp mũi đỏ ửng. Cô chắc là sốt rồi! Việt đã đến, rất nhanh phát hiện ra cô. -Văn Văn! Sao cô không vào trong cho ấm? Anh nhớ lời Húc Dương nên có mang theo chăn cho cô. -...Sao lại là anh? Tôi gọi Lý Mặt Bằng mà?...khụ khụ.. Anh trùm chăn lên người cô, cầm lấy hai bàn tay lạnh ngắt hà hơi cho ấm. -Sao cô không gọi cho tôi? Tôi lo lắm đấy! -Tiên sư nhà anh, nhắn cháy máy đến khi tôi không gọi được lại đổ tội cho tôi?
Tức tối, cô mắng anh. -Về thôi, ở đây lạnh lắm. Anh di chuyển vali của cô ra sau cốp rồi dìu cô lên xe. Anh lái xe về biệt thự của mình. -Sao anh lại ra đây? Không ở cùng Lý Hoàng Nhi ư? - Tôi chưa đồng ý bên cô ấy... cô cứ thế đi không nói không rằng thế? -Hmm.. đó là cách ra đi gây thương nhớ!
Việt lái xe về lại biệt thự của mình, trên đường vì đã khóc nên mắt mỏi, Văn Văn dần thiếp đi ngay trên xe. Trước đó cô vẫn nghĩ thầm:"Người ta không thích mình thì lo gì..."
Về đến nơi, anh nhẹ nhàng bế cô lên phòng nằm ngủ. Người có sốt nóng cả lên, anh bỏ áo khoác, đắp chăn ấm cho cô. Rồi vào phòng tắm xả nước ấm, nhúng khăn, và mang ra đặt lên trán cô để hút nhiệt. Văn Văn là người ốm yếu, thường phải sống theo chế độ để giữ sức khỏe, chỉ cần ra gió lạnh tí thôi cũng đủ ốm nặng, huống hồ gì tối nay bị dính mưa! Nhìn cô ngủ mê man, trong lòng anh có chút phức tạp. Anh vẫn nhớ lần đi chơi dã ngoại, cô chăm sóc anh nên bị cảm lạnh. Hôm sau Tiểu Y bị Đoàn Lăng Phong bắt cóc, cô đứng trước nhà của Húc Dương cả mấy tiếng nhưng cô đeo khẩu trang nên anh không để ý hai bên má hóp vào rất tội nghiệp.
Và sau đó là khoảng thời gian dài anh không nhìn thấy cô nữa, đến công ty cũng chả biết cô ở ngõ nào. Càng về đêm, cô càng sốt nặng hơn. Việt lo lắng vì giờ này chắc không còn hiệu thuốc nào mở cả. Anh tìm trong nhà xem có gì, may thay vẫn còn một bịch thuốc hạ sốt và cảm. Nhưng cô ngủ li bì thế này, đánh thức cô dậy thật thương... Nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, việc đắp khăn không còn hiệu quả nữa.
Cũng vì sốt quá cao và cảm nên Văn Văn đau nhức khắp người và khó thở, cô lim dim tỉnh dậy, định đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh ngủ nhưng rồi mới để ý đây không phải nhà mình. Cô hoang mang nên bị trật chân mà té. Lúc này Việt đang pha sẵn thuốc cho cô, định bụng gọi cô dậy và đưa cho cô uống. Nghe tiếng động, anh chạy lên thì thấy cô đang nằm dưới sàn, đang cố gượng dậy nhưng không sao dậy được. -Sao lại ra khỏi giường rồi?- Anh lại đỡ cô dậy. -...Việt? Đây là đâu? -Nhà tôi, dậy rồi thì chờ uống thuốc nhé! -Nóng quá, tôi phải thay đồ! Cô khẽ gật đầu, đứng dậy rồi loạng choạng đi vào nhà tắm ngay bên cạnh. Việt nhanh đóng cửa phòng và đi lấy thuốc. Lúc lên, Văn Văn đang ngồi chờ anh.
-Sao không nằm vào trong chăn?
Đây là giường của anh nhỉ? -Có sao? Tôi sẽ lấy ghế lười qua canh cô. Vừa nói anh vừa đưa thuốc cho cô uống. Thuốc khá đắng nên khi cô vừa uống xong anh đã sẵn tay bỏ vào miệng cô viên kẹo. Văn Văn ngạc nhiên. -Chờ tí tôi đang nấu cháo. -Anh cũng đảm đang quá nhỉ? -Mưu cầu mà! Văn Văn không ngồi trên giường nữa. Cô đi ra ngoài, như tìm gì đó. -Cô kiếm gì? Việt chậm rãi, từ đằng sau khoác lên người có cái chăn cho ấm.