Văn Văn hôm ấy đang đến thăm Tiểu Y. Đúng lúc cô mang đồ ăn đến thì Tiểu Y bay vào phòng sinh. Đành ngồi ngoài vừa ăn vừa trông mong con nuôi của mình. Khi y tá bước ra, cô liền chạy theo xem thử mặt mũi thằng nhỏ. -Ủa...giống bố Tiểu Y phết chứ? Gen của Lý Mặt Băng là gen lặn à?
10 tháng sau... -Chúng ta làm đám cưới nhé? Húc Dương và Tiểu Y đang làm một trận ân ái. Đã vài tháng sau khi có kết thúc ở cữ. Làm Húc Dương không nhịn được mà giở trò lôi kéo. -Sao... đột nhiên vậy? Em chưa lấy lại vóc dáng, mặc váy cưới... không đẹp. -Với anh bao giờ cũng đẹp cả! Quả thực chỉ trừ vòng hai bị xấu đi, trông cô còn mặn mà hơn trước. Cô cũng đang độ tuổi hồng xuân, đương nhiên không thể nào vì con bỏ bố nó. -Hưmm.. nhưng em chẳng còn gia đình... trông sẽ kì... lắm -Không kì, anh sẽ mời họ hàng xa của em đến. -Họ hàng xa ..ahhh nhẹ thôi, em đau... -Với em còn bạn bè mà.
-Ừm... A... anh ..
-Gọi tên anh..
-Húc Dương em ra...
Vừa chấp nhận ý kiến của Húc Dương thì sáng hôm sau, dù lưng cô không đứng hay ngồi lâu cũng phải theo anh đến Cục dân chính. Cả hai tay trong tay, túi đựng hai chiếc hộ khẩu.. Thế là cô chính thức trở thành Lý phu nhân rồi. Các phóng viên lượn lờ quanh đó thấy bóng dáng của Lý tổng cũng vác hàng chạy đến. Khi đến thì yên ắng, thế mà khi về thì như đi dạ hội, cuối tiếc là họp báo. Húc Dương thẳng thắn, công khai mối quan hệ, hôn lên mu bàn tay cô đánh dấu chủ quyền trước công chúng. Dân mạng cũng soi ra cô là người ở bệnh viện phụ sản năm trước... -Con người lạ nhỉ? Lại còn đi săm soi đời tư của người khác. -Vì em là Lý phu nhân nên mới được săm soi"... Vừa nói, tay anh không yên phận miết vùng đáy tam giác của cô. Tiểu Y run lên, lập tức bắt lấy đôi tay hư hỏng. Trên xe cuối cùng cũng ông tài xế tội nghiệp. -Hôm qua hành em cả đêm... nay còn giở trò à? Cô cảm thấy sau thời gian cấm dục anh, trình độ chuyên nghiệp về giường chiếu của anh ngày càng nâng cao, với tầng xuất liên tục. Một tuần ít nhất hai đêm, cô sẽ mất ngủ đấy.
-Thời gian em ở cữ anh đã tìm hiểu thêm. Nên em hãy kiểm tra trình độ của anh dần dần.
Tháng 9 cuối thu. Khu vườn ở Mộ Lan Viên chật ních người. Nhân viên, khách mời, MC, vệ sĩ... đều quy tụ lại. Húc Dương trong phòng đắc ý nhìn mình trong gương. Anh có gương mặt anh tuấn, cùng khí chất hơn người. Sự quý phái càng tăng cao khi khoác bộ vest đắt tiền. Trên mặt anh luôn nở cười, hôm nay, anh chính thức đưa người yêu về dinh. Tiểu Y phòng bên không kém gì anh. Khuôn mặt ái nữ luôn nở nụ cười hạnh phúc. Cô cuối cùng lại thực hiện được ước nguyện của mẹ mình là gả cho người mình yêu. Khoác lên mình chiếc váy cưới kiêu sa. Đó là chiếc váy cô tự thiết kế và Húc Dương trao tận tay cô. Cuối cùng cũng đã có chiếc nhẫn thay thế cho chiếc đánh dấu ngày cô được tự do. Cuộc đời đúng là xô bồ. Mới ngày nào cô chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để thoát khỏi Húc Dương, thế mà giờ đây, mỗi ngày chỉ có 24 giờ, thật ngắn ngủi.
Văn Văn bất ngờ xuất hiện, theo sau là Hoàng Nhi.
A... nhớ mọi người quá! -Nè ai đây chứ không phải con bạn khốn nạn của tao. Đi Nhi Nhi! Phải rồi. Người trước mặt không còn là con bạn ngày xưa của cô nữa. Giờ đây Tiểu Y đã là vợ của Húc Dương, là Lý phu nhân, là mẹ của một bảo bảo. -Cuối cùng mày lại lên xe hoa trước, không ngờ thật. -Vẫn còn em bên chị nè! -Phải phải, chỉ còn Nhi Nhi đáng yêu thôi! -Ở hay, mấy người cuối cùng lại bỏ tôi ư? -Bỏ mày ra thì họ Lý kia cũng bám lấy. Lo gì? Cả hội cười phá, lâu rồi mới tụ tập thế này đây.
Khi ánh nắng chiều tà rọi vào khu vườn là lúc bữa tiệc bắt đầu. Những tia nắng hoàng hôn như làm khung cảnh thêm phần lung linh. Ở đó, trên khán đài, một chú rể bảnh bao đang đứng, ánh mắt anh nhìn về phía trước, trông