• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy An Nhu đã về, Mạc Thịnh Hoan nhướng mày ngoắc tay với cậu.

“Nhu Nhu, lại đây.”

Nghe tiếng gọi của chú Mạc, An Nhu lập tức khôi phục tinh thần, nhanh chân đi qua đó chủ động nắm tay đối phương.

“Thư ký Lý.” An Nhu có chút khó hiểu nhìn người đàn ông đang đứng một bên: “Có chuyện gì vậy?”

“Cậu An.” Thư ký Lý bước lên một bước, giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi, lời ít mà ý nhiều nói: “Ông cụ Mạc sinh bệnh, định để cậu Thịnh Hoan tạm thời tiếp quản công ty.”

“Ba bị bệnh sao?” An Nhu siết chặt tay Mạc Thịnh Hoan: “Có nghiêm trọng lắm không?”

“Trước đó ông chủ có chơi cờ với ông ngoại của cậu An. Lúc ông Triệu rời đi, ông chủ đã đích thân tiễn người ra tận cửa, không cẩn thận bị trúng gió.” Thư ký Lý nhìn An Nhu.

“Tim ông chủ vốn đã không được khoẻ, sau lần đổ bệnh này càng dễ phát tác chứng tức ngực khó thở, ho khan dữ dội, sức khỏe cũng suy giảm nghiêm trọng. Bởi lẽ không còn cách nào khác nên chỉ có thể để cậu Thịnh Hoan tạm thời ra mặt xử lý công việc trong công ty.”

“Nhưng mà…” An Nhu bắn ánh mắt đau lòng về phía Mạc Thịnh Hoan, bệnh còn chưa khỏi hẳn mà đã bắt người ta đi làm rồi. Đúng là không trâu bắt chó đi cày!

“Ông chủ cũng biết tình hình của cậu Thịnh Hoan vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên đã đặc biệt phái tôi đi theo bên cạnh để lo liệu một tay.” Thư ký Lý cúi gập người: “Mong cậu An cứ yên tâm.”

An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, thấy sắc mặt đối phương vẫn thản nhiên như thường, cảm xúc trên cơ bản cũng ổn định.

Nghĩ lại thì chú Mạc đã từng tiếp quản công ty của nhà họ Mạc, nghe nói tác phong làm việc cực kỳ xuất sắc, trước đó còn thu mua cổ phần của công ty Đại Miêu, tham dự hội nghị qua video. Có lẽ… Chú Mạc có đủ năng lực để gánh vác càng nhiều việc lớn hơn nữa.

An Nhu dời tầm mắt sang thư ký Lý.

“Vậy làm phiền thư ký Lý nhớ quan tâm đến chú ấy nhiều hơn. Nếu như xảy ra chuyện, nhất định phải thông báo cho tôi biết trước tiên.”

“Tôi sẽ làm theo lời cậu.” Thư ký Lý gật đầu với An Nhu, lại quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Cậu An, bây giờ có một vấn đề không lớn không nhỏ.”

“Sao vậy?” An Nhu cũng ngước lên nhìn Mạc Thịnh Hoan, phải nói quần áo kiểu tóc đều hoàn hảo không chỗ chê.

“Cậu Thịnh Hoan từ chối đi làm một mình.” Thư ký Lý mỉm cười đầy chuyên nghiệp, trong nụ cười còn xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Chắc phải nhờ cậu An đưa cậu Thịnh Hoan đi làm vài lần mới được.”

An Nhu không nhịn được nhướng mày, quay đầu qua nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Cũng đúng, mỗi lần chú Mạc ra khỏi nhà y như rằng là một lần đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, tốt nhất vẫn nên để cậu đi cùng thì hơn.

Hoàn cảnh hiện giờ của công ty nhà họ Mạc không giống như mười mấy năm trước, hơn nữa trong công ty còn có nhiều nhân viên lui tới như vậy, đối với chú Mạc chắc chắn là một thử thách không hề nhỏ.

“Được.” An Nhu sảng khoái đồng ý.

“Cậu An!” Thím Dương lật đật cầm hai hộp cơm đuổi theo, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng: “Đây là cơm hộp thím chuẩn bị cho hai người. Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa.”

Một tay An Nhu xách theo hai hộp cơm, tay còn lại nắm tay dẫn chú Mạc bước ra cửa leo lên xe. Mạc Thịnh Hoan nắm chặt tay An Nhu, đầu dựa vào vai cậu, đôi mắt rũ xuống.

Dọc đường đi, An Nhu không ngừng dỗ dành Mạc Thịnh Hoan. Lần đầu tiên đưa chú Mạc đi làm, tâm trạng cậu khó tránh khỏi cũng căng thẳng theo.

Đến nơi xuống xe, thư ký Lý nhanh chóng dẫn hai người đi vào thang máy. Có lẽ vì bận tâm đến tình trạng của Mạc Thịnh Hoan mà hoàn cảnh chung quanh không có bao nhiêu người, cho dù có bắt gặp thì đối phương cũng khẩn trương tìm một chỗ trốn đi, cứ như thể mèo sợ cọp không bằng vậy.

Đời trước An Nhu từng tới công ty nhà họ Mạc, còn biết chính xác vị trí máy nước lọc.

Thang máy đi lên tầng cao, ba người đứng trước cửa phòng họp, Mạc Thịnh Hoan nắm tay An Nhu hồi lâu không chịu buông ra.

“Cậu chủ Thịnh Hoan.” Vẻ mặt thư ký Lý sống không còn gì luyến tiếc: “Các vị cổ đông đến tham dự hội nghị cấp cao đã đợi cậu suốt ba tiếng đồng hồ rồi.”

“Chú Mạc, không có việc gì đâu.” An Nhu nhón chân, hai tay ôm choàng qua cổ Mạc Thịnh Hoan: “Em ngồi trong phòng kế bên chờ chú, đợi chú làm xong việc chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa.”

Vừa dứt lời nhẹ nhàng đặt lên trán chú Mạc một nụ hôn khích lệ, tương tự như trước kia đối phương hay làm với mình.

Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, ánh mắt hơi nheo lại, thoáng buông tay cậu ra, cúi đầu hôn lên môi cậu thiếu niên.

“Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi.”

“Dạ, em chờ chú.” Thấy thư ký Lý còn đang đứng bên cạnh, An Nhu ngại ngùng bối rối, lùi về sau một bước vẫy tay với chú Mạc.

Thư ký Lý đứng một bên biết thân biết phận cúi đầu làm tròn chức trách, trên môi luôn treo nụ cười thể hiện đẳng cấp chuyên nghiệp của thư ký, trong bụng lại thầm nghĩ bình thường một cuộc hội nghị ước chừng tốn khoảng một giờ, vậy mà hai người này cứ ở đây bịn rịn tay chân làm như sắp phải xa nhau một năm trời vậy.

Nhìn Mạc Thịnh Hoan cùng thư ký Lý đi vào phòng họp, An Nhu thở hắt ra, còn có chút vui lây cho chú Mạc.

Vốn dĩ nhà họ Mạc là của chú.

Trình độ tri thức, bằng cấp học vấn, kể cả thiên phú quản lý công ty của Mạc Thịnh Hoan, hiện tại những thứ đó đã có cơ hội phát huy triệt để ở nơi này, rồi sẽ được chuyển hóa thành lợi ích thực tế.

An Nhu đi vào phòng chờ bên cạnh phòng họp, có nhân viên không biết còn tưởng An Nhu là con ông cháu cha của vị sếp cộm cáng nào đó trong công ty, hôm nay rãnh rỗi mang cơm hộp tới đây cho người lớn trong nhà. Mấy người này sợ cậu ngồi một mình nhàm chán còn đưa nước với đồ ăn vặt để cậu vừa ăn vừa chờ.

An Nhu cũng không giải thích gì nhiều, ngồi trên ghế thích thú xử lý đống đồ ăn vặt, có lẽ do giữa trưa không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới ăn mấy miếng đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, cả người mơ mơ màng màng ôm đống đồ ăn vặt dựa vào ghế sofa nhắm mắt ngủ.

“Đứa trẻ này thiệt đáng thương, tan học rồi còn phải đến công ty đưa cơm cho người lớn trong nhà, cũng không biết đến khi nào hội nghị mới kết thúc đây.” Nhân viên công tác phủ một tấm chăn mỏng lên người thiếu niên, An Nhu nửa mê nửa tỉnh nhìn thoáng qua người trước mặt rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

“Hết cách rồi, ai biểu tự nhiên xuất hiện một vị tổng tài lạ hoắc từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn nghe nói là con trai của Mạc lão tổng đấy.”

“Không phải từ trước đến nay Mạc Thành Hoàn vẫn luôn đi theo sau hỗ trợ đắc lực cho Mạc lão tổng ư? Sao bây giờ lại đột ngột đổi người?”

“Mấy người mới tới nên có điều không biết, cái vị hiện tại mới là người thừa kế chính thức đã được định sẵn từ trước của nhà họ Mạc, tên đầy đủ là Mạc Thịnh Hoan, đây là người con trai thứ hai của Mạc lão tổng. Chẳng qua lúc trước bị tai nạn giao thông nghiêm trọng nên tinh thần xảy ra chút vấn đề, nhưng dạo gần đây đã dần dần khôi phục tốt lên rồi.”

An Nhu ngủ không sâu, trong cơn mơ hồ loáng thoáng nghe được âm thanh xì xào bàn tán của các nhân viên.

“Tinh thần có vấn đề còn dám cho tiếp quản công ty? Bộ giỡn chơi hay gì!”

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi mấy chị em. Tôi nghe nói vị tổng tài này thê thảm lắm, gần bốn mươi tuổi mới cưới được vợ, thậm chí trước đây còn không biết cách mở miệng nói chuyện.”

“Để một người như vậy quản lý công ty, có được không đó?”

Mí mắt An Nhu giật nhẹ, ý thức có chút thanh tỉnh.

“Vậy là mấy bà không biết rồi, Mạc tổng này chính là sinh viên tài cao xuất chúng từng đi du học ở nước ngoài, hơn nữa người ta còn có bằng tiến sĩ hàng thật giá thật đấy nhé. Trước kia ngài ấy từng tiếp quản công ty trong khoảng một thời gian, lúc đó công ty phát triển như diều gặp gió.”

“Vậy tại sao bây giờ lại biến thành như thế này?”

“Còn không phải bởi vì vụ tai nạn giao thông kia sao. Nghe nói lúc đó mẹ của Mạc tổng cũng ở bên cạnh, ngài ấy tận mắt chứng kiến mẹ mình chết thảm ngay trước mặt mình, cảm xúc phản ứng kịch liệt dẫn đến tinh thần sụp đổ, cuối cùng mới thành ra như bây giờ.”

“Đúng là quá thê thảm…”

“Lúc đó mọi người trong công ty đều bàn tán ầm ĩ hết cả lên. Có người nói vụ tai nạn giao thông này là do hai người con khác của Mạc lão tổng căm thù Mạc Thịnh Hoan nên mới cố ý động tay động chân lên chiếc xe, cũng có người nói là do phu nhân của Mạc lão tổng đã đắc tội với người không nên đắc tội mới khiến Mạc Thịnh Hoan vô tình bị liên lụy…”

“Mọi người phát huy trí tưởng tượng nghĩ ra đủ loại thuyết âm mưu, nhưng cuối cùng báo cáo kết quả giám định công bố với bên ngoài thật sự chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.”

“Theo tôi thấy thì vụ tai nạn ngoài ý muốn này cũng quá ảo ma canada rồi. Lúc đó trên xe có ba người, thời điểm xảy ra tai nạn tài xế may mắn thoát chết, nhưng hai tháng sau lại bất hạnh nhảy lầu tự sát. Mấy bà nói coi có phải chuyện này rất kỳ quái hay không?”

“Giới nhà giàu đáng sợ quá đi mất.”

An Nhu triệt để tỉnh táo, nghe những lời bàn ra tán vào của các nhân viên mà sống lưng không khỏi lạnh toát.

Cậu chỉ biết năm đó từng xảy ra tai nạn giao thông nhưng nào ngờ đằng sau vụ tai nạn năm đó còn ẩn giấu nhiều uẩn khúc như vậy.

Mạc Thịnh Hoan thân là đương sự còn sống duy nhất trong vụ tai nạn năm đó, nhưng hiện giờ lại không có cách nào gặng hỏi chú ấy rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

Tình thế rơi vào cục diện chết.

Ngay lúc này phòng họp phía bên cạnh liên tiếp phát ra tiếng động, các nhân viên tụ tập trong phòng chờ nhốn nháo kinh ngạc.

“Nhanh như vậy đã kết thúc rồi?”

An Nhu tính giả bộ như bị tiếng ồn ngoài kia làm cho giật mình tỉnh giấc, nhưng còn chưa kịp diễn thì cả căn phòng tự dưng trở nên yên ắng không một tiếng động, ngay sau đó một cảm xúc mềm mại quá đỗi quen thuộc đáp xuống trán.

An Nhu vội mở mắt ra, lại thấy Mạc Thịnh Hoan đang hôn lên gò má mình.

Mấy nhân viên đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt trợn mắt há hốc mồm, thần sắc ngơ ngác không nói nên lời.

Cậu thiếu niên này không phải đến đưa cơm cho người nhà sao!

Thư ký Lý cung kính cúi người đứng đằng sau người đàn ông, khỏi cần nói cũng đã trực tiếp chứng minh người đàn ông vừa hôn cậu thiếu niên chính là vị tổng tài từ trên trời rơi xuống trong miệng mọi người.

Cái quần què gì đang diễn ra vậy!

An Nhu lặng lẽ nhìn lướt qua mấy nhân viên đang chấn động cực độ, ngại ngùng niết vành tai rồi nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

“Hồi nãy em ngủ quên mất tiêu, giờ chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Được, nghe lời em.” Mạc Thịnh Hoan hôn cái nữa cho đủ hai bên gò má, xách hai hộp cơm dẫn cậu rời khỏi phòng.

An Nhu xếp gọn chăn đặt y tại chỗ, mỉm cười với mấy nhân viên còn đang ngơ ngác: “Cảm ơn mọi người.”

Sau một hồi người đàn ông nắm tay cậu thiếu niên rời đi, mấy nhân viên còn chưa hoàn toàn bình phục lại từ cơn sốc tận óc.

Có nằm mơ cũng không ngờ tới vừa được diện kiến dung nhan của tổng tài đã bị thồn cơm chó!

Thư ký Lý dẫn hai người đến văn phòng làm việc dành cho tổng tài, cách bày trí nơi đây thể hiện vài phần quý phái rườm rà, thậm chí còn có cả một bàn cờ tướng được nạm vàng, nhưng thật ra có chút giống với phong cách của ông cụ Mạc.

Hai người dính xà nẹo trên ghế sofa của bàn tiếp khách, vươn tay đồng loạt mở hộp cơm ra, An Nhu đưa cho Mạc Thịnh Hoan một đôi đũa rồi bày thức ăn ra bàn.

“Thư ký Lý, chú có muốn ăn chút gì đó không?” An Nhu thấy thư ký Lý còn chưa đi bèn hỏi.

“Ở đây có một vài văn kiện cần ký tên.” Thư ký Lý đưa tới một chồng văn kiện, có hơi khó xử nói: “Đều cần gấp.”

“Nhưng mà…” An Nhu nhíu mày, chú Mạc còn chưa luyện tập cách viết chữ đâu.

Trái lại sắc mặt Mạc Thịnh Hoan vô cùng hờ hững, liếc mắt về phía bàn làm việc: “Để đó đi.”

“Được.” Thư ký Lý nhanh chóng đặt văn kiện trên bàn, cúi đầu chào hai người rồi tức tốc rời khỏi phòng làm việc, lúc đi ra còn không quên đóng chặt cửa lại.

Trong chén có thêm một miếng thịt, An Nhu sửng sốt ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người va vào nhau.

“Chú Mạc, chú ký tên kiểu gì thế?” Trong mắt An Nhu đầy lo lắng.

Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại trong túi ra, mở album ảnh đưa cho cậu xem. An Nhu cầm điện thoại nhìn thử, phát hiện trong album có lưu mấy tấm ảnh chữ ký tay trước kia của chú Mạc, nét chữ phóng khoáng trầm ổn, bút lực cứng cáp dứt khoát.

“Chú định nhìn hình rồi bắt chước ký tên theo hả?” An Nhu vừa nhìn đã hiểu ngay.

Mạc Thịnh Hoan gật đầu một cái.

An Nhu nhấn thoát ra muốn trả điện thoại cho Mạc Thịnh Hoan, kết quả không cẩn thận trượt tay bấm vào một album khác.

“Hả?!” An Nhu nhướng mày, ngón tay lướt xem từng tấm ảnh trong album, tin được không vậy mà toàn là hình của cậu.

Có ảnh cậu đang livestream, có ảnh cậu đang ngủ, còn có ảnh cậu vò đầu bứt tóc cặm cụi ngồi làm bài tập.

An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, mặt không tự chủ được đỏ bừng.

Chú Mạc còn biết chụp lén nữa!

Nhìn kỹ thuật này đi, tay không run ảnh không vỡ nét.

Năng lực không thua kém gì paparazzi!

Cần cổ Mạc Thịnh Hoan đỏ rực, cúi gằm mặt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.

An Nhu lướt lên xem tiếp, nhìn thấy ảnh chụp lúc cậu đến Chử Thành tham gia giao lưu văn nghệ, còn có video trò chuyện của hai người trong những ngày xa nhau đó.

Tiếp tục lướt lên nữa lại xuất hiện thêm một đoạn video, chỉ là bối cảnh lần này có hơi tối tăm, ánh sáng trong video mờ mờ ảo ảo, mặc dù vậy vẫn có thể nghe được tiếng hít thở chậm rãi.

Hình như đây là video chú Mạc quay lại lúc cậu đang ngủ say vào ban đêm.

Không lẽ do tiếng hít thở của cậu rất êm tai?

An Nhu trầm tư im lặng.

Dễ nhận ra hầu như các bức ảnh trong album đều có bóng dáng của An Nhu, ngay cả bó hoa cát cánh lúc trước cậu từng tặng Mạc Thịnh Hoan cũng được đối phương chụp lại đủ mọi góc độ.

Là thích, là yêu, là trân trọng đặt trên đầu quả tim.

An Nhu lén lút liếc nhìn chú Mạc một cái, đỏ mặt trả điện thoại cho chính chủ.

Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ nhận lại điện thoại, rũ mắt không nói lời nào.

An Nhu nhịn cười gắp thức ăn cho Mạc Thịnh Hoan, trong suốt lúc ăn ông chú quán triệt tư tưởng ăn không nói chuyện.

“Chú Mạc ơi.” Lúc thu dọn chén đũa, An Nhu bất ngờ chồm người tới hôn lên sườn mặt người đàn ông nhà mình.

“Em rất thích chú chụp lén em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK