• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhu thản nhiên đón nhận tầm mắt của An phu nhân, sắc mặt không chút biểu cảm.

"An Nhu, con cứu mẹ được không?" An phu nhân đột nhiên vọt tới, rơi lệ đầy mặt: "Mẹ biết từ trước tới nay con là một đứa trẻ ngoan, hồi nhỏ con vẫn luôn muốn mẹ ôm con một lần, con rất yêu mẹ đúng không?"

Triệu Minh Nguyệt không khỏi căng thẳng nhìn về phía An Nhu, Bạch Sùng Đức vỗ về cánh tay vợ mình để bà đừng lo lắng.

Đứa trẻ kia thoạt nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nếu đã hạ quyết tâm thì sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được, không có khả năng chỉ bằng dăm ba câu dễ nghe đã có thể thuyết phục được nó.

Nhìn vẻ mặt đau khổ cầu xin của An phu nhân, An Nhu chậm rãi lắc đầu.

"Bà không phải là mẹ của tôi."

"Tao nuôi mày bao nhiêu năm trời mà mày không mang ơn tao một chút nào sao?" An phu nhân gào thét khàn cả giọng: "Mày chính là cái thứ ăn cháo đá bát! Sớm biết có ngày hôm nay thì tao đã bỏ đói mày để mày chết quách đi, ném mày ra ngoài đường cho mày chết cóng. Tao tốn tiền cho mày đi học, cho mày sống đến tận bây giờ, tất cả đều là công ơn của tao dành cho mày!"

"Phải không?" Bạch Tiêu cười khẩy một cái.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Bạch Tiêu, một người phụ nữ đứng dậy.

An phu nhân nhìn theo tầm mắt của Bạch Tiêu, cả người như thể mất hết sức lực ngồi ngay đơ dưới đất không chút hình tượng.

"Tôi là chị gái của An phu nhân." Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm An phu nhân: "Từ khi gả vào nhà họ An, dường như nó đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác. Tính tình trở nên vênh váo hung hăng, khinh thường ra mặt anh chị em chúng tôi."

"Mười mấy năm trước tôi từng đến nhà họ An và tận mắt nhìn thấy trong nhà nó bỗng có thêm một đứa trẻ, lúc đó nó nói mình nhặt được đứa trẻ này bên lề đường."

"Tôi hỏi nó tại sao không báo cảnh sát để tìm ba mẹ ruột của đứa trẻ này, nó nói với tôi là nhà họ An và nhà họ Mạc có ước định liên hôn."

"Lúc đó nhà họ Mạc còn chưa phất lên như bây giờ, nó sợ con trai của mình gả qua đó sẽ chịu khổ nên mới nảy sinh ý định nuôi dưỡng đứa trẻ này, đợi sau này đứa bé lớn lên sẽ thay thế con trai của nó liên hôn với nhà họ Mạc."

Người phụ nữ nhìn An phu nhân từ đằng xa: "Sau khi ba mẹ tôi biết được chuyện này đã cảm thấy vô cùng nhục nhã, hai người họ nhờ tôi nhắn với nó "Nhà họ Lý của chúng tôi không có đứa con gái như nó"."

Hai chân An phu nhân mềm nhũn ra, quay đầu nhìn về phía An Nhu: "An Nhu, dù sao thì mẹ cũng đã nuôi nấng con mười mấy năm trời, con cứu mẹ đi, con không thể nhẫn tâm nhìn mẹ bị tống vào tù được..."


An Nhu khẽ cười, lấy ra một xấp văn kiện vẫn luôn mang theo bên mình từ nãy tới giờ, cầm bản hiệp nghị giải trừ quan hệ đặt trước mặt An phu nhân.

"Bà quên rồi sao? Bà chê tôi phiền phức chỉ biết kéo chân sau của bà nên đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi từ lâu, trong bản hiệp nghị này còn có chữ ký và dấu vân tay của bà..."

An Nhu còn chưa nói xong thì An phu nhân đã bất ngờ nhào tới, giơ tay giật phăng tờ hiệp nghị xé nát tan tành.

Ngay khoảnh khắc An phu nhân nhào tới, một cánh tay nhanh chóng xuất hiện che chở trước ngực An Nhu, sau khi phát hiện mục tiêu của An phu nhân là bản hiệp nghị thì cánh tay này mới thu hồi về phía sau.

An Nhu nháy mắt ra hiệu cảm ơn với Mạc Thịnh Hoan, tỉnh bơ lấy ra mấy bản nữa: "Bà thích thì tôi chiều, tôi đã sao chép ra một trăm bản đủ cho bà xé thoả thích luôn."

Nhìn xấp văn kiện trong tay An Nhu, An phu nhân nháy mắt trở nên không còn chút sức lực nào, hai mắt cũng vô hồn.

"Tại sao... Tại sao lại như vậy chứ..."

An Lâm không đành lòng nhìn cảnh tượng này, quay đầu sang chỗ khác.

"An Lâm, tại sao con lại đối xử với mẹ như vậy?" An phu nhân nhìn đứa con trai ruột của mình, khóc lóc thảm thiết: "Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Nếu không có mẹ thì ba con phải làm sao bây giờ!"

"Vậy số tiền mẹ lấy danh nghĩa của con đòi người nhà họ Bạch thì sao?" An Lâm nhìn An phu nhân mà thở dài không thôi, Bạch Tiêu thấy thế lập tức lấy ra mấy tấm ảnh.

An phu nhân đã liệt kê một tờ danh sách chi phí nuôi dưỡng An Lâm mười mấy năm đưa cho nhà họ Bạch.

Lớn có mấy trăm vạn tiền mua đàn piano và tiền học lớp năng khiếu, nhỏ có hai trăm tệ tiền trám răng. Tất cả các chi phí nuôi nấng An Lâm từ nhỏ đến lớn đều được An phu nhân liệt kê rõ ràng thành một tờ danh sách dài ngoằng đưa cho nhà họ Bạch, hiển nhiên mục đích của bà ta là muốn nhà họ Bạch bồi thường tổn thất vật chất cho mình.

Nhà họ Bạch cũng sòng phẳng rõ ràng, trực tiếp chuyển thẳng số tiền bồi thường vào tài khoản ngân hàng mà An phu nhân cung cấp.

Chưa tới hai ngày An phu nhân lại đòi tiếp chi phí tổn thất tinh thần, nhà họ Bạch lại chuyển hơn một ngàn vạn vào tài khoản của An phu nhân. Tất cả giao dịch chuyển khoản đều có bằng chứng rõ rành rành.

Những người ngồi bên dưới nhìn An phu nhân với vẻ mặt chán ghét, tiếng bàn tán xôn xao không dứt.

"Đối với con ruột của mình mà cũng tính toán chi ly từng đồng từng cắc như thế, còn dám mặt dày đòi tiền người khác. Chắc tưởng nhà họ Bạch xem tiền như cỏ rác!"

"Đúng là cái thứ không biết xấu hổ! Chắc chắn bà ta đã lên kế hoạch từ sớm, một bên đưa con trai của Bạch phu nhân đi liên hôn, một bên lại đưa con trai của mình vào nhà họ Bạch, còn muốn nhà họ Bạch nuôi con thay mình nữa."

"Không phải trong đoạn ghi âm lúc nãy có nói bà ta muốn con mình hại nhà họ Bạch nhà tan cửa nát hay sao!"

Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng truyền vào lỗ tai An phu nhân, bà ta co đầu rụt cổ, trong mắt chứa đầy sự thù hận.

"Làm ơn nhường đường." Ba năm hai nữ từng được Bạch Tiêu dẫn vào phòng nhanh chóng đứng dậy, cởi áo khoác bên ngoài để lộ ra đồng phục cảnh sát ẩn giấu bên trong.

Mấy vị cảnh sát đi đến trước mặt An phu nhân, thần sắc nghiêm nghị: "Chúng tôi là cảnh sát Tấn Thành, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến vụ án bắt cóc đứa con trai Bạch Sênh của nhà họ Bạch, ngoài ra còn có hành vi lừa đảo một số tiền khổng lồ. Dựa theo quy định chúng tôi có quyền cưỡng chế bắt bà ngay tại chỗ."

(*) Bạch Sênh: 白笙

Đào Lý Sanh Ca: 桃李笙歌

Trong tên thật của bé Nhu và tên tác giả đều có chữ 笙 (Âm Hán Việt: Sanh, dịch ra TV là Sênh), không biết có phải tác giả có cố ý đặt tên như vậy hay không (?)

Trên cổ tay đeo chiếc vòng ngọc đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc còng tay, hai hình ảnh đối lập tạo thành một cảnh tượng thật thú vị. An phu nhân bất lực nhìn mấy vị cảnh sát trước mặt, lại nhìn toàn bộ người trong phòng, ánh mắt chất chứa đầy sợ hãi và căm phẫn.

"An Lâm, An Nhu!" Gương mặt An phu nhân vặn vẹo dữ tợn: "Tao là mẹ của tụi bây! Sớm muộn gì tụi bây cũng gặp báo ứng, tao thề không buông tha cho tụi bây đâu!"

Phóng viên nhanh tay chụp lại cảnh An phu nhân tóc tai bù xù, An Lâm ngơ ngác nhìn An phu nhân nguyền rủa mình sau đó bị cảnh sát lôi ra khỏi đại sảnh.

An Nhu đứng dậy đi về phía An Lâm, cho cậu ta một cái ôm.

"Không sao đâu." An Nhu vỗ lưng An Lâm: "Cậu không cần mang gánh nặng tâm lý trong lòng, bà ta gieo gió gặt bão, đây là báo ứng của bà ta."

"Cảm ơn." An Lâm ôm An Nhu thở dài một hơi.

Bạch Tiêu thấy hai thiếu niên ôm nhau thắm thiết, dưới ánh mắt cổ vũ của Bạch Sùng Đức, Bạch Tiêu cũng bước lên ôm chầm hai người.

"An Lâm làm rất tốt." Bạch Tiêu nhỏ giọng khen ngợi An Lâm, sau đó quay qua nhìn An Nhu.

"An Nhu, chào mừng em trở về nhà."

"Cảm ơn." An Lâm và An Nhu đồng thanh nói cảm ơn, hai người liếc nhìn nhau không hẹn mà cùng bật cười.

Phóng viên nhanh tay chụp lại khoảnh khắc này, trong lòng bọn họ lại không khỏi cảm thán, mấy người trẻ tuổi này thật không phải dạng vừa.

Bạch Tiêu dẫn An Lâm và An Nhu đi lên lầu, An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, Moise thì đi ở phía sau.

Phóng viên vây xung quanh vợ chồng nhà họ Bạch không ngừng đặt câu hỏi, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

"Không biết An phu nhân sẽ bị phán bao nhiêu năm tù?" An Lâm ngẩng đầu dò hỏi, nguyên nhân chủ yếu mà An Lâm hỏi câu này là bởi vì vẻ mặt cuối cùng của An phu nhân trông rất đáng sợ.

An Nhu cũng nhìn về phía Bạch Tiêu, vấn đề này đúng là phải hỏi cho rõ ràng.

"Anh có một người bạn học làm luật sư, hôm nay cậu ấy cũng có mặt. Các em có thể hỏi thử ý kiến của cậu ấy." Bạch Tiêu nói.

"An Lâm." Moise nhìn về phía người phụ nữ trung niên có đôi tay bị bỏng: "Đi theo tôi qua đây."

An Nhu dừng bước, quay đầu lại.

Nếu không có người phụ nữ kia thì có khi cậu đã chết từ lâu rồi.

An Nhu kéo tay Mạc Thịnh Hoan đi theo Moise và An Lâm, cậu đứng trước mặt người phụ nữ trung niên kia.

Người phụ nữ hoàn toàn không nhận ra có người đang đến gần mình. Thù hận dồn nén bao nhiêu năm vào giờ phút này cuối cùng cũng được giải thoát, ba mẹ qua đời, không chồng không con, kết cục cô độc tới già. Thứ giúp bà chống đỡ để tiếp tục sống trên cõi đời này cũng biến mất vào giây phút này.

Người phụ nữ ngồi tại chỗ như một khúc gỗ, trên mặt tuôn đầy nước mắt, thấy có người bước tới chỗ mình mới bất ngờ phản ứng lại.

"Chào dì, cháu cảm ơn dì rất nhiều." An Nhu cảm ơn người phụ nữ, sau đó cúi người một cái thật sâu.

Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh An Nhu cũng gật nhẹ theo cậu thiếu niên.

Người phụ nữ lau nước mắt trên mặt, tay chân luống cuống vội vàng đứng dậy.

"Nếu không có dì thì có khi cháu đã chết từ lâu rồi." An Nhu nhìn vết thương dữ tợn trên mu bàn tay người phụ nữ, ánh mắt đầy chân thành: "Nếu dì muốn thì cháu sẽ chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật chữa trị vết sẹo trên tay dì."

"Không cần... không cần." Người phụ nữ trung niên liên tục lắc đầu: "Tôi đã từng này tuổi rồi, có làm cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

"Vậy sau này bà có dự định gì không?" Moise chậm rãi hỏi.

"Tôi không biết." Người phụ nữ lại tiếp tục lắc đầu: "Nhà họ Bạch tốt bụng cho tôi một số tiền đủ để không lo chuyện cơm áo nửa đời sau, tôi không biết mình muốn làm cái gì nữa."

"Dì có muốn tham gia một hoạt động thú vị nào đó hay không?" An Lâm bất chợt đề xuất: "Chẳng hạn như nhảy quảng trường."

"Không được." Người phụ nữ mỉm cười đầy chua xót, trong ánh mắt không có một tia thích thú nào.

"Dì ơi!" An Nhu lấy điện thoại ra: "Chúng ta kết bạn đi, nếu gì có yêu cầu thì có thể nói với cháu."

Người phụ nữ lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ, lúc mở wechat còn bị đứng máy. Người phụ nữ ngại ngùng nhìn An Nhu, cậu mỉm cười nói: "Không sao, dì cứ từ từ thôi."

Sau khi trao đổi phương thức liên lạc với người phụ nữ, An Nhu lại cảm ơn bà ấy thêm một lần nữa. Người phụ nữ liên tục xua tay, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười.

Nhìn người phụ nữ rời đi, Moise nói ông phải phổ cập cho An Lâm chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi lên lầu trước.

(*) Rối loạn căng thẳng sau chấn thương: Posttraumatic stress disorder - PTSD.

+ PTSD là hậu quả lâu dài của các sự kiện đau thương gây ra nỗi sợ hãi, bất lực hoặc kinh hoàng như tấn công tình dục hoặc thể xác, cái chết bất ngờ của người thân, tai nạn, chiến tranh hoặc thảm họa tự nhiên.

+ Triệu chứng của PTSD: gặp ảo giác, ác mộng, hay né tránh mọi thứ, cảm xúc nhạy cảm, khó ngủ, dễ cáu gắt, thở nhanh, buồn nôn, tiêu chảy, suy nghĩ tiêu cực,...

Bạch Tiêu đứng trên lầu, người đứng bên cạnh là đàn anh của mình, hai người đang trò chuyện vui vẻ cùng một người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính, ăn mặc một thân vest màu xanh da trời được thiết kế riêng, khí chất văn nhã, mỗi một cử chỉ đều mang theo sự nghiêm cẩn.

"An Nhu." Bạch Tiêu vừa thấy em trai lập tức vẫy tay gọi cậu.

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi qua đó, Bạch Tiêu nhanh chóng giới thiệu An Nhu với bạn bè của mình.

"Đây là em trai của tôi, tên An Nhu. Người đứng bên cạnh là chồng của em ấy, tên Mạc Thịnh Hoan.

"Chào cậu, tôi là Thi Nam Cẩm." Người đàn ông trẻ tuổi thân thiện vươn tay ra.

"Đây chính là người bạn làm luật sư mà anh từng nói với em." Bạch Tiêu mỉm cười giới thiệu về Thi Nam Cẩm: "Luật sư Thi, 27 tuổi, luật sư cấp hai, tiến sĩ chuyên ngành luật. Hiện đang công tác tại văn phòng luật sư lớn nhất Tấn Thành, chiến tích tương đối hiển hách!"

(*) Các cấp bậc luật sự:

1. Luật sư cấp dưới (junior associate): hành nghề khoảng 2 – 3 năm.

2. Luật sư (associate): hành nghề khoảng 3 – 5 năm.

3. Luật sư cấp cao (senior associate): hành nghề khoảng 8 – 9 năm.

4. Luật sư thành viên (partner): hành nghề trên 15 năm.

"Chào anh." An Nhu gật đầu chào hỏi.

"Chuyện là em trai tôi muốn hỏi thông thường các vụ án giống trường hợp của An phu nhân sẽ bị phán bao nhiêu năm?" Bạch Tiêu không khỏi trêu chọc Thi Nam Cẩm: "Luật sư Thi, cậu tư vấn như vậy có cần tính phí cố vấn theo giờ không?"

Thi Nam Cẩm cười cười xua tay, nhìn lướt qua Mạc Thịnh Hoan sắc mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh cậu thiếu niên, sau đó lại nhìn về phía An Nhu, không nhanh không chậm nói.

"Tình huống của An phu nhân khá phức tạp, nếu chỉ nói một hai câu thì không thể giải thích rõ ràng được. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện đi."

"Vậy chúng ta đến phòng khách đi." Bạch Tiêu nhìn thoáng qua bên dưới, không thấy thầy Moise và sư đệ mới nhậm chức của mình đâu.

Năm người cùng nhau đi đến phòng khách, người hầu nhanh nhẹn tiến lên châm trà đãi khách, An Nhu cầm tách trà nghe Thi Nam Cẩm phân tích.

"Nếu phân tích một cách khách quan, cậu bị An phu nhân bắt cóc sau đó được nuôi nấng đến khi trưởng thành, hành vi này không rơi vào trường hợp bắt cóc trẻ em để mua bán mà thuộc trường hợp bắt cóc trẻ em. Lúc bị bắt cóc cậu còn chưa tròn 6 tuổi, đây được xem là giai đoạn nhi đồng. Dựa theo tội bắt cóc trẻ em, An phu nhân sẽ bị xử phạt từ 5 năm trở xuống có thời hạn."

(*) Tù có thời hạn: người bị kết án phải chấp hành hình phạt tại cơ sở giam giữ trong một thời hạn nhất định. Tù có thời hạn đối với người phạm một tội có mức tối thiểu là 3 tháng và mức tối đa là 20 năm.

Tù chung thân là hình phạt không thời hạn được áp dụng đối với người phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức bị xử phạt tử hình.

"Nhưng sau này bà ta lại lợi dụng danh nghĩa của đứa trẻ bị bắt cóc để đòi tiền của nhà họ Bạch. Hai hành vi này thuộc về trường hợp cố ý phạm tội và phạm nhiều tội cùng lúc."

"Chúng ta có thể tố cáo An phu nhân tội dụ dỗ trẻ em và tội bắt cóc trẻ em, có khả năng bà ta sẽ bị phán 10 năm trở lên có thời hạn, thậm chí là tù chung thân..."

An Nhu chăm chú lắng nghe phân tích của Thi Nam Cẩm, Bạch Tiêu phải đi ra ngoài nghe điện thoại đột xuất. Thi Nam Cẩm một tay đẩy gọng kính, nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan sau đó hơi cúi đầu nhìn An Nhu.


"Thân là một vị luật sư, tôi có thể nói cho cậu biết chuyện này... Theo quy định của luật hôn nhân, trước khi kết hôn nếu một trong hai người mắc phải chứng bệnh mà y học cho rằng không thể kết hôn và sau khi kết hôn vẫn không thể trị hết bệnh, người kia hoàn toàn có thể đệ đơn lên toà án xin được vô hiệu hóa hôn nhân."


"Bệnh tâm thần loại nặng chính là một trong số đó."


- -------------------


Chương này nhiều thuật ngữ liên quan đến pháp luật nên edit nhức cả đầu, làm xong mệt như tró ༎ຶ‿༎ຶ ༎ຶ‿༎ຶ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK