*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Từ gốc là [大平层] – Đại Bình Tầng: theo định nghĩa baike dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 200 mét vuông trở lên, có đầy đủ các phòng chức năng (ngoài các phòng đã quá quen thuộc ra thì còn có phòng xem phim, phòng đọc sách, phòng chứa đồ,…) y như một căn biệt thự.
Ở một mức độ nào đó thì đây được xem như “trải nghiệm căn hộ cao cấp kiểu biệt thự” dành cho người giàu.
Xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Bạch, Bạch Tiêu giúp An Nhu cầm balo, đi tuốt ở đằng trước, lớn tiếng hô hào: “Mẹ ơi, An Nhu đến rồi!”
Chỉ chốc lát sau cửa biệt thự được mở ra từ bên trong, Triệu Minh Nguyệt đeo tạp dề vui vẻ đi ra trao cho An Nhu một cái ôm thân thiết.
“Cơm có chưa mẹ? Con sắp chết đói rồi đây này.” Bạch Tiêu cố ý hỏi hai câu liên tiếp, tay thì đặt balo của An Nhu lên ghế sofa.
“Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi. Hai anh em các con mau đi rửa tay đi.” Triệu Minh Nguyệt vỗ một phát vào lưng Bạch Sùng Đức: “Nhìn cái gì mà nhìn, ông cũng mau đi rửa tay nhanh lên.”
Bạch Tiêu dẫn An Nhu đến bồn rửa tay, lấy ra một cục xà phòng mới tinh còn chưa sử dụng. Đầu tiên thấm nước ướt lòng tay, kế đó chà xà phòng lên tay để tạo bọt, sau cùng mới đưa qua cho An Nhu đã rửa tay sơ qua với nước.
An Nhu đón lấy động tác của Bạch Tiêu một cách tự nhiên, trong đầu bất thình lình xuất hiện một cảnh tượng.
Một cậu nhóc không lớn là bao nắm tay một đứa bé nhỏ tuổi hơn mình chạy vù về nhà sau khi đã chơi chán chê ở bên ngoài. Cậu nhóc vừa bước vào cửa đã kêu gào ầm ĩ: “Mẹ, có cơm chưa ạ? Con sắp chết đói rồi.”
“Thím Vương đã nấu cơm xong hết rồi, hai đứa mau đi rửa tay đi.” Triệu Minh Nguyệt thời còn trẻ từ xa đi tới, hai mắt lim dim ngái ngủ: “Đêm qua mẹ phải tham gia hoạt động tổ chức sự kiện, đến tận sáng hôm nay mới về được tới nhà. Mẹ buồn ngủ lắm, giờ mẹ đi ngủ tiếp đây.”
“Dạ, thưa mẹ.” Cậu nhóc nắm tay dẫn đứa bé đi đến trước bồn rửa tay. Bồn rửa tay cao quá tầm với của đứa bé, cậu nhóc chà xà phòng lên tay mình tạo bọt, sau đó đặt cục xà phòng dính đầy bọt vào lòng bàn tay đứa bé.
Khung cảnh này giống y đúc động tác vừa nãy.
An Nhu nhìn chằm chằm cục xà phòng trên tay mình, sửng sốt thật lâu.
“An Nhu, có phải em… đã nhớ ra cái gì rồi không?” Bạch Tiêu dè dặt hỏi.
Thôi không nhìn cục xà phòng, An Nhu nghiêng đầu nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt ẩn chứa ý cười.
“Bây giờ em đã cao hơn hồi nhỏ, có thể với tay đến bồn rửa tay rồi.”
Hai mắt Bạch Tiêu lập tức sáng rực lên, tâm trạng kích động khó kiềm chế được.
Bạch Sùng Đức đứng đằng sau hai đứa con của mình, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc khôn xiết.
Rửa tay xong thì đi tới trước bàn ăn, bảo mẫu đã bày chén đũa và dọn đồ ăn lên bàn từ lâu, An Nhu ngồi bên cạnh Bạch Tiêu, trước mặt là một bàn đồ ăn cực kỳ phong phú.
Dì Triệu đích thân bưng ra từ trong bếp một tô cháo rau xanh tôm bóc vỏ, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc ập vào mũi, An Nhu múc một muỗng cháo thổi vài cái rồi đưa vào miệng, lại cầm đũa gắp một con tôm đã bóc vỏ ăn kèm với cháo.
Triệu Minh Nguyệt vui vẻ ra mặt, đã lâu rồi Bạch Tiêu không thấy mẹ mình vui như vậy, lại ngó sang thiếu niên ngồi cạnh mình, cảm giác vết thương lòng sâu hoắm đang dần dần liền sẹo.
Loại trạng thái này vô tình hòa hoãn nỗi đau thất tình suốt mấy ngày nay, làm cho Bạch Tiêu tinh tường cảm nhận được sự ấm áp đến từ gia đình.
Món cháo tôm rau xanh này hợp khẩu vị An Nhu ngoài ý muốn, càng ăn trong người càng thoải mái. Cảm giác không khoẻ ở dạ dày trong quãng thời gian qua cũng dịu đi đáng kể, ăn ngon lành hết một chén lại muốn ăn thêm chén nữa.
Chứng kiến cậu thiếu niên không hề động đũa vào đồ ăn trên bàn mà chỉ lo cắm đầu cắm cổ ăn cháo, cả dì Triệu lẫn Bạch Sùng Đức đều không khỏi dấy lên vài phần đau lòng.
An Nhu ôm cái chén sạch bách, sực phát hiện ba người trên bàn ăn đều đang nhìn mình.
Chắc tướng ăn vừa rồi của mình trông ô dề lắm.
An Nhu có hơi ngại ngùng, nâng cái chén trống trơn nhìn dì Triệu: “Còn cháo không ạ?”
“Còn chứ, nhiều là đằng khác!” Triệu Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, tự tay múc cho cậu một chén cháo nữa. Lần này An Nhu cố ý ăn từ tốn hơn, không bỏ vào miệng ào ào giống như lúc nãy.
“Nào, ăn thêm mấy món khác đi.” Bạch Tiêu gắp đồ ăn cho An Nhu: “Dưa chuột này ngon lắm, ăn chung với cháo là số một.”
“Cảm ơn anh.” An Nhu mỉm cười, gắp một miếng dưa chuột ăn thử, mùi vị đậm đà vừa miệng, đúng là rất ngon.
“An Nhu, nếu thích thì sau này nhớ đến đây ăn cơm thường xuyên hơn.” Bạch Sùng Đức mời mọc: “Nơi này là nhà của con, muốn đến lúc nào cũng được hết.”
“Đúng vậy.” Dì Triệu nhìn An Nhu, ánh mắt lấp đầy ý cười: “Lát nữa kêu Bạch Tiêu lưu lại dấu vân tay của con ở trên cửa, sau này con có đến chơi thì cũng dễ vào nhà hơn.”
“Vâng ạ.” An Nhu ăn một muỗng cháo, ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng rồi, gần đây Mạc Thịnh Hoan thế nào?” Bạch Sùng Đức quan tâm hỏi.
“Chú ấy vẫn ổn, chỉ có điều dạo này hơi bề bộn công việc.” An Nhu trả lời đúng sự thật.
“Ba cũng có nghe nói đến chuyện này.” Bạch Sùng Đức nhìn về phía An Nhu: “Ông cụ Mạc cũng coi như sáng suốt khi lựa chọn Mạc Thịnh Hoan tiếp quản nhà họ Mạc. Ngược lại nếu lỡ rơi vào tay những kẻ khác, cơ nghiệp của nhà họ Mạc nhất định sẽ tuột dốc không phanh.”
“Đã xác định chắc chắn rồi sao?” Bạch Tiêu kinh ngạc không thôi.
“Trên cơ bản là vậy.” An Nhu mím môi: “Ông cụ Mạc đã mời em với chú Mạc về nhà cũ ăn cơm, nhân tiện thông báo chuyện sửa đổi di chúc.”
Còn chưa dứt câu, điện thoại di động của An Nhu đột nhiên đổ chuông. Cậu mở ra xem, thì ra là Mạc Thịnh Hoan gửi lời mời video call.
“Không sao đâu, ở nhà thì không cần quá câu nệ, con cứ nhận đi.” Bạch Sùng Đức nói.
An Nhu lập tức chuyển tiếp video, đập vào mắt là cảnh tượng Mạc Thịnh Hoan đang đi trên đường, đi đều bước từng bước một.
Cậu cẩn thận quan sát, nhận ra chú Mạc không phải đang ở nhà, bối cảnh sau lưng trông có vẻ quen mắt. Thẳng đến khi Mạc Thịnh Hoan dừng bước, điện thoại vô tình quay trúng một góc phía sau, An Nhu không khỏi sốt sắng nhảy dựng lên.
“An Nhu, sao vậy?” Bạch Sùng Đức khó hiểu hỏi.
Lỗ tai An Nhu không tự chủ được đỏ bừng, lí nhí trả lời trong miệng: “Cháu có nhắn cho chú Mạc là trưa nay sau khi tan học sẽ ghé qua đây ăn cơm, mới tức thì thôi chú Mạc còn gọi video cho con, bây giờ chú ấy đang đứng trước cổng.”
Bạch Sùng Đức và dì Triệu liếc nhìn nhau.
Con rể quý đến nhà.
“Mau dẫn người vào nhà.” Bạch Sùng Đức giơ tay: “Lấy thêm một cái chén và một đôi đũa.”
An Nhu lật đật đứng dậy chạy ào ra đón Mạc Thịnh Hoan, cậu hoàn toàn không ngờ chú Mạc sẽ đích thân đến tận đây.
Mạc Thịnh Hoan diện tây trang ngã xám đứng sừng sững trước cửa nhà họ Bạch, hai tay còn xách theo đủ thứ đồ lỉnh kỉnh. Thấy An Nhu chạy ra bèn nhích người lên trước một bước, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động của cậu.
“Chú Mạc đó à.” An Nhu đi tới mở cổng, nhìn kiểu gì cũng thấy chắc chú Mạc đã có hiểu lầm gì đó rồi, không khỏi dở khóc dở cười: “Em chỉ đến ăn một bữa cơm thôi mà.”
Mạc Thịnh Hoan chuyển hết đồ qua một tay, tay còn lại nắm chặt tay An Nhu.
“Em rể tới rồi sao.” Bạch Tiêu nhận lấy túi đồ trong tay Mạc Thịnh Hoan: “Đến đúng lúc lắm, cháo vẫn còn nóng vừa thổi vừa ăn đây này.”
“Tự nhiên em thèm cháo của dì Triệu nấu.” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, hạ thấp giọng xuống: “Dạo gần đây chú bận lắm mà, sao còn đến đây làm chi.”
Mạc Thịnh Hoan chuyên chú nhìn An Nhu, khẽ cụp mắt xuống.
“Nhu Nhu, xin lỗi em.”
“Không sao đâu.” An Nhu mím môi, tỏ vẻ không thèm để ý: “Chắc chú Mạc còn chưa ăn cơm, mau đến đây ăn chút gì đi.”
Mạc Thịnh Hoan đi vào nhà ăn, gật đầu chào hỏi vợ chồng nhà họ Bạch. Bạch Sùng Đức chỉ vào bộ chén đũa mới dọn lên bàn: “Mau ngồi xuống nếm thử tay nghề của Minh Nguyệt đi.”
Bởi vì có sự gia nhập của Mạc Thịnh Hoan, bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên lặng tiếng đi. An Nhu ăn hết chén cháo thứ hai, sảng khoái thở hắt ra một hơi, nét mặt thoả mãn vuốt ve cái bụng căng tròn của mình.
“Thịnh Hoan này.” Bạch Sùng Đức cũng ăn xong, từ tốn quay sang nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Dạo này công việc có suôn sẻ không?”
Mạc Thịnh Hoan buông đũa xuống, sống lưng thẳng tắp ngẩng đầu nhìn Bạch Sùng Đức, trả lời liền mạch rõ ràng từng chữ một.
“Cảm ơn ba vợ, mọi việc vẫn thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Sùng Đức nhìn thoáng qua An Nhu, cười nói: “Gần đây An Nhu ốm đi thấy rõ, con không có cảm giác gì sao?”
“Thật ra là cháu đang giảm cân ạ.” An Nhu vội vàng chen lời.
“Đã gầy tong teo rồi mà còn học theo người ta đòi giảm cân?” Dì Triệu nhăn mày không đồng ý: “Làm vậy không tốt cho cơ thể đâu.”
“Chỉ cần cháu ráng ăn thiệt là nhiều như bữa nay thêm vài lần nữa thì sẽ tự khắc tăng cân trở lại thôi.” An Nhu cười xuề xòa, nhanh trí lảng sang chủ đề khác.
Kết thúc bữa cơm chiều, Bạch Sùng Đức thấy Mạc Thịnh Hoan mang lá trà tới, chân mày không nhịn được nhướng lên: “Trùng hợp ghê, cách đây không lâu ba vừa sắm được một bộ trà cụ mới, không thì cả nhà chúng ta cùng nhau nhâm nhi thưởng trà đi?”
Trong trà có chứa cafein, uống quá nhiều sẽ kích thích đến thai nhi. An Nhu thẳng thừng lắc đầu từ chối, còn nói mình ăn no quá nên không còn bụng nào để uống trà được nữa.
(*) Hàm lượng cafein trong trà thấp hơn trong cafe nên thai phụ vẫn có thể sử dụng. Một số ít người do có di truyền nhạy cảm với cafein nên có thể bị sảy thai dù uống dưới 300mg mỗi ngày.
Cafein đi qua nhau thai gây ảnh hưởng đến chức năng gan của đứa trẻ, tăng nguy cơ sinh non hoặc sảy thai, nhẹ cân dị tật.
Dì Triệu thì nói uống trà sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mình, cuối cùng Bạch Sùng Đức chỉ dẫn Bạch Tiêu với Mạc Thịnh Hoan đi đến phòng trà. Vốn dĩ An Nhu còn có chút đứng ngồi không yên, ngay lúc này dì Triệu vỗ vào vai ý bảo cậu nhanh chóng đi theo mình.
An Nhu đi theo Triệu Minh Nguyệt lên lầu, dì Triệu lấy ra từ trong ngăn kéo một cuốn sổ màu đỏ chót, cười bí hiểm giao cho An Nhu.
“Nhìn thử coi có thích không?”
Mắt thấy trang bìa của cuốn sổ màu đỏ có ghi hàng chữ “Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở”, An Nhu liền biết ngay đây chính là căn hộ mà vợ chồng nhà họ Bạch từng nói muốn mua tặng cậu. Lật sổ đỏ ra xem, đập vào mắt An Nhu là dòng chữ “Chủ sở hữu nhà ở” nằm ngay cột đầu tiên có ghi tên cậu.
(*) Sổ đỏ quyền lực:
Căn hộ này nằm trong một tiểu khu xa hoa, cách trường học khoảng mười phút đi bộ. Từ bảy tháng trước đã hoàn tất thủ tục đăng ký, có nghĩa là vợ chồng nhà họ Bạch đã sớm chuẩn bị từ trước, chỉ còn đợi lấy ra tặng cậu thôi.
An Nhu dời ánh mắt xuống dưới, sau khi nhìn thấy diện tích của căn hộ, hai mắt trợn trừng không chớp lấy một cái.
350 mét vuông!
Là một căn hộ thuộc dạng cao cấp!
Đây là chủ nghĩa hiện thực huyền ảo gì thế!
(*) Chủ nghĩa hiện thực huyền là một trào lưu nghệ thuật nổi lên ở các quốc gia Mỹ Latin sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc. Những người theo chủ nghĩa này quan niệm rằng thực tại còn có cả đời sống tâm linh, niềm tin tôn giáo, các huyền thoại và truyền thuyết.
Giá nhà ở tiểu khu này không được tính là thấp, bình thường nhà vuông một tầng tệ lắm cũng phải có giá lên tới 4 vạn (~140 triệu). Đây còn những 350 mét vuông, con số này là khái niệm thiên văn gì chứ!
(*) Nhà vuông là những ngôi nhà có kích thước chiều dài và chiều rộng bằng hoặc gần bằng nhau, một tầng là để chỉ tầng trệt. Còn ở trong truyện thì nhỏ nhỏ tương tự như phòng trọ vậy.
“Mẹ với ba con đã nghiêm túc lựa chọn rất lâu mới quyết định mua đứt căn hộ này.” Dì Triệu cẩn thận quan sát biểu cảm của An Nhu: “Tổng cộng có bảy phòng ba sảnh, sáu nhà vệ sinh và một nhà bếp.”
An Nhu nghe mấy con số liên tiếp vang lên văng vẳng bên tai, cố gắng ổn định hô hấp của mình.
Mẹ ơi! Bảy phòng ngủ lận đó!
Khái niệm gì đây!
Sống một mình thì không nói làm gì, nhưng nếu chia nhỏ ra cho sáu người cùng thuê, tiền thuê nhà một tháng ước chừng 3 ngàn (~10,5 triệu), sáu người hết thảy gần 18 ngàn (~63 triệu). Vậy chẳng phải là không làm mà vẫn có ăn sao!
“Ba mẹ đã tìm người trang trí lại căn hộ, thậm chí còn cho người đập vách tường nối thông hai căn phòng với nhau. Con muốn ở hay cho thuê thì tùy ý thích của con.” Dì Triệu đưa cho An Nhu một xâu chìa khoá: “Xém tí nữa quên mất, bãi đỗ xe dưới hầm còn trống ba vị trí, nếu con muốn thì cũng có thể cho người khác thuê.”
Nhìn xâu chìa khoá loé lên ánh sáng muốn chói mù mắt chó, nội tâm An Nhu có chun chút hoảng loạn.
“Đợi khi nào con có thời gian rảnh, nhớ ghé qua đó trực tiếp nhìn tận mắt một phen. Chưa kể còn có một cái ban công ngoài trời, ra đó ngồi ngắm cảnh thì đẹp phải biết.” Dì Triệu cũng coi như hết lòng hết dạ.
(*) Hình minh họa để dễ hình dung kích thước của căn hộ (cũng khá giống với mô tả trong truyện):
“Cháu chân thành cảm ơn.” An Nhu cầm xâu chìa khóa, ánh mắt bao phủ lòng biết ơn sâu sắc.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn.” Dì Triệu bối rối nở nụ cười: “Chỉ cần con thích là mẹ vui rồi.”
“À còn cái này nữa… Sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, ông ngoại con có gói bánh ú ship đến tận nhà.” Dì Triệu dẫn An Nhu vào nhà bếp, lấy ra một hộp bánh ú siêu to.
“Lát nữa nhớ đem về, cho con với Thịnh Hoan nếm thử tay nghề gói bánh của ông ngoại. Dây đỏ là nhân mặn, dây trắng là nhân ngọt.”
(*) Tết Đoan Ngọ ở Trung Quốc thường sẽ ăn bánh ú, gói bánh hình tam giác, bọc trong lá dong, dùng dây màu sắc khác nhau để phân biệt.
Nhân mặn: trứng muối, thịt mỡ đậu xanh, thịt lợn trứng muối, thịt lợn củ sen,…
Nhân ngọt: đậu xanh, đậu đỏ, táo đỏ, khoai môn…
Dì Triệu nhẹ nhàng vuốt tóc hai bên thái dương An Nhu, trong mắt đong đầy tình yêu thương: “Cho dù Thịnh Hoan có bận đi nữa, con cũng không được bạc đãi bản thân mình. Con còn có người nhà, sau này phải biết tự chăm sóc mình.”
An Nhu hết nhìn hộp bánh ú rồi lại nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, kiềm lòng không đặng vươn tay ôm chầm lấy Triệu Minh Nguyệt.
“Cháu cảm ơn, vô cùng cảm ơn dì ạ.”
Dì Triệu dịu dàng vỗ nhẹ vào sống lưng cậu, cảm giác được An Nhu ốm đi không ít.
Ba người uống trà xong thì đi xuống dưới nhà, đúng lúc bắt gặp dì Triệu đang ôm An Nhu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Hình ảnh quá đỗi ấm áp.
“Mọi người uống trà xong rồi sao?” Triệu Minh Nguyệt nhìn thấy ba người thì hỏi.
“Thưởng trà xong rồi.” Bạch Sùng Đức sửa lại cách dùng từ của vợ mình: “Lá trà mà Thịnh Hoan mang tới đây không tệ, thơm đậm vị trà. Hôm nào có rảnh thì mang thêm một ít cho ba vợ uống nữa.”
An Nhu rời khỏi cái ôm của dì Triệu, xấu hổ nhìn ba người đang đứng đằng kia.
“Sắc trời đã tối rồi.” Bạch Tiêu cũng biết giờ giấc sinh hoạt của Mạc Thịnh Hoan, cúi đầu nhìn điện thoại: “Để anh lái xe đưa hai người về.”
Vợ chồng nhà họ Bạch lưu luyến tiễn đôi chồng chồng lên xe, An Nhu vẫy tay tạm biệt hai người, ánh mắt bất giác dấy lên vài phần không nỡ.
Bạch Tiêu đưa hai người về đến trước cửa biệt thự, còn phụ xách đồ vào nhà. Trước khi đi ôm An Nhu một cái, không quên dặn cậu có việc gì thì cứ gọi cho mình.
Đợi Bạch Tiêu vừa đi, An Nhu tức khắc bị Mạc Thịnh Hoan ôm chặt vào lòng. Quần áo trên người đối phương thoang thoảng mùi thơm của trà, ngửi thoáng qua đã biết đây là trà ngon.
“Ngài Bạch không làm khó dễ chú chứ?” Ngửi mùi hương trên người Mạc Thịnh Hoan, An Nhu bỗng sinh ra một chút áy náy, thật tình là cậu không ngờ chú Mạc sẽ đến nhà họ Bạch tìm cậu.
Mạc Thịnh Hoan khẽ lắc đầu, không sao hết nhìn An Nhu.
Đêm đó theo như thường lệ đã đến ngày chơi trò vận động hai người, An Nhu giả bộ mất trí nhớ tạm thời muốn xù kèo chơi chung, nhưng làm sao mà Mạc Thịnh Hoan có thể quên cho được.
Trong bóng tối, ngón tay người đàn ông mon men khều nhẹ ngón út của người đầu ấp tay gối, chầm chậm kéo tay cậu qua người mình. An Nhu nhắm tịt mắt, không có can đảm mở mắt ra.
Hơn nửa tháng nay, mỗi lần đến ngày chơi trò vận động dành cho hai người đều bị cậu chơi xấu bằng cách liếm kem cho xong chuyện, miễn cưỡng coi như trót lọt qua cửa. Từng ngày trôi qua, chú Mạc càng ngày càng không dễ bị lừa.
Phải làm sao bây giờ.
– ——————-
Nhây đủ rồi, bắt đầu từ chương sau sẽ bước vào chủ đề chính, dự là sẽ hấp dẫn lắm đấy, không uổng công mọi người chờ đợi đâu (˘⌣˘ )