Liên tục uống mấy ngụm nước, trong đầu An Nhu nhanh chóng xuất hiện một đoạn kí ức.
"Bởi vì phần lớn cơ thể của chúng ta đều thiếu canxi nên khi bơi lội bị chuột rút là chuyện rất đỗi bình thường." Tiểu đội trưởng nói.
"Đầu tiên nhất định phải bình tĩnh, cậu càng hoảng loạn càng dễ sặc nước. Tiếp theo dùng sức đẩy bàn chân của cậu hướng lên trên, ở khu vực nước cạn, cậu hoàn toàn có thể đứng thẳng người dậy. Sau đó đừng có sợ đau, dùng sức xoa nắn cái chân bị chuột rút của cậu..."
Miệng và mũi của An Nhu thở ra một vài bọt khí, cậu nhanh chóng duỗi chân, một chân còn lại tìm kiếm đáy bể, không biết tại sao dưới đáy lại hết sức trơn trượt, mũi chân An Nhu vừa chạm được đến đáy, trong nháy mắt lại mất thăng bằng.
Một bóng người đột nhiên nhảy xuống bể bơi, An Nhu nín thở, đầu óc như muốn nổ tung bởi vì thiếu oxy, buồng phổi liều mạng đòi hỏi dưỡng khí. An Nhu dùng hết toàn lực chạm đến đáy bể, tầm mắt và phương hướng dần trở nên mơ hồ, bởi vì không tìm thấy phương hướng chính xác nên dẫm trúng khoảng không.
An Nhu mơ màng ý thức nhìn đáy bể, bên dưới tựa như một vực sâu vô tận đang không ngừng há cái mồm thật to hòng cắn nuốt cậu.
Trong cơn hoảng hốt, cậu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang bơi về phía mình. Giống như mỹ nhân ngư phá tan màn đêm u tối, từng sợi tóc khẽ lay động theo dòng nước, đôi con ngươi màu đen gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Thắt lưng bất ngờ được nâng lên, đập vào mắt là ánh mặt trời chói chang, An Nhu lập tức cảm thấy choáng váng, không khí dũng mãnh tràn vào phổi, xoang mũi chứa đầy nước, chỉ có thể gắng gượng há miệng hô hấp, trông không khác gì một con cá mắc cạn.
Không khống chế được ho sặc sụa, cổ họng cùng phổi có chút đau, An Nhu hít lấy hít để không khí, phảng phất như được sống lại.
Bởi vì bị sặc nước, An Nhu ho đến mức chảy nước mắt, đợi một lát sau rốt cuộc cũng thấy rõ người đang ôm chầm lấy mình.
"Chú... chú Mạc... khụ khụ." An Nhu theo bản năng ôm chặt cổ Mạc Thịnh Hoan, ho mạnh liên tục.
"Sênh Sênh!" Lúc này những người đứng trên bờ mới kịp thời phản ứng lại vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, dì Triệu tức tốc nhảy xuống nước rồi bơi về phía An Nhu.
Bạch Sùng Đức cũng nhảy sát theo sau, hai người bơi tới chỗ Mạc Thịnh Hoan đang ôm An Nhu. Khi tới gần Mạc Thịnh Hoan, dì Triệu nhìn thấy An Nhu tái mét mặt mày đang không ngừng ho khan, nước mắt chảy giàn giụa.
"Sênh Sênh... Sênh Sênh con không sao chứ?"
"Không... khụ khụ..." An Nhu gần như không thể thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh, trong lỗ mũi nồng nặc mùi nước sát trùng của bể bơi, cổ họng cũng cực kỳ khó chịu, cậu dùng sức ho cho nước văng ra ngoài.
Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu lên bờ, một bóng người từ xa chạy tới, trên cổ tay áo ghi rành rành dòng chữ "nhân viên cứu hộ".
An Nhu cố gắng hít thở thật sâu, nếu thật sự chờ đợi nhân viên cứu hộ xuất hiện, chỉ sợ chính cậu đã sớm chết đuối từ đời nào. Thực tế đã chứng minh, người chưa từng bị sặc nước có lẽ không bao giờ tin tưởng bản thân mình sẽ bị chết đuối, nhưng sau khi bị sặc nước, An Nhu cảm giác mình lại được trải nghiệm nhiều thêm một cách chết.
Dựa theo những điều trước đây tiểu đội trưởng từng dạy, An Nhu dùng sức ho mạnh hơn nữa nhằm đẩy toàn bộ nước đã uống vào miệng phun hết ra ngoài, sau đó nghiêng đầu vỗ vào lỗ tai, bên trong cũng chứa đầy nước.
"Sênh Sênh." Bạch Sùng Đức và dì Triệu ướt đẫm người leo lên bờ, không ngừng vỗ lưng An Nhu, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
"Cháu... khụ khụ... đỡ hơn rồi." An Nhu hít thở không khí trong lành, cảm nhận sức sống một lần nữa quay trở lại cơ thể.
An Nhu nhìn người đàn ông đang ôm chầm lấy mình, chú Mạc nhìn cậu chằm chằm không dời mắt, hô hấp hỗn loạn, ánh mắt lộ ra vài phần luống cuống, bàn tay đang nắm chặt tay cậu khẽ run rẩy.
Chú đang... sợ hãi sao?
"Chú... chú Mạc." An Nhu kiềm tiếng ho lại, từ tốn trấn an Mạc Thịnh Hoan: "Em không sao..."
Mạc Thịnh Hoan ghì chặt An Nhu ngay trong nháy mắt, tựa như muốn dung nhập đối phương vào trong thân thể mình, sức lực cực kỳ mạnh bạo.
Vốn dĩ An Nhu đang kiềm chế cơn ho, nhưng khi bị chú Mạc ôm cứng ngắc, không nhịn được lại ho ra thêm một ít nước.
"Ho nhiều thêm một chút nữa." Nhân viên cứu hộ đứng một bên cũng bị doạ cho không hề nhẹ. Nếu lỡ xảy ra chuyện, thật tình chỉ có nước ăn cám.
Bạch Sùng Đức vội vã lấy tới mấy cái khăn choàng lên vai An Nhu và Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông ôm chặt cậu, một giây cũng không nỡ buông tay.
Bạch Sùng Đức lại lấy ra một cái khăn tắm khoác lên người Triệu Minh Nguyệt, hai vợ chồng cùng nhau nhìn người đàn ông trước mặt đang không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu thiếu niên, trong lòng còn khiếp sợ chưa nguôi.
Lúc đó tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn trên người hai mẹ con Mạc Đoá Đoá, sau khi Mạc Thịnh Hoan chăm bón cho hai cái cây thiếu nước, trong nháy mắt vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của An Nhu đâu.
Mạc Thịnh Hoan không chút do dự nhảy vào bể bơi, Bạch Sùng Đức với Triệu Minh Nguyệt còn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi, cho đến khi Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu ngoi lên mặt nước, lúc này mọi người mới muộn màng nhận ra lúc nãy đã phát sinh chuyện gì.
"Em... khụ khụ... Em chỉ bị chuột rút thôi." An Nhu vỗ lưng Mạc Thịnh Hoan, nhẹ nhàng an ủi: "Chú Mạc, cảm ơn chú, bây giờ em không sao rồi."
Mạc Thịnh Hoan vẫn ôm chặt cậu thiếu niên như cũ, như ôm lấy bảo bối trân quý mất rồi lại tìm được, không bao giờ muốn chia cắt một lần nào nữa.
Triệu Minh Nguyệt cùng Bạch Sùng Đức liếc nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng bật ra một suy nghĩ giống hệt đối phương.
Mạc Thịnh Hoan thật sự có thể bảo vệ An Nhu.
Chỉ có ánh mắt của người đàn ông này luôn theo dõi sát sao An Nhu, chỉ có người đàn ông này trước tiên phát hiện ra sự biến mất của An Nhu cũng như nhận ra cậu đang gặp nguy hiểm, và cũng chỉ có người đàn ông này là người đầu tiên dám nhảy xuống nước cứu An Nhu. Triệu Minh Nguyệt đột nhiên ý thức được tư tưởng của mình hẹp hòi đến cỡ nào.
Từ trước đến nay bà vẫn luôn cho rằng người mắc bệnh tinh thần chỉ biết mang đến bất hạnh cho người thân.
Giống như Bạch Sùng Đức, bởi vì căn bệnh trầm cảm của bà bắt buộc phải thường xuyên di chuyển qua lại giữa nhà và công ty. Bởi vì muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc mình, thậm chí còn từ chối các cuộc hội nghị quan trọng, khiến cho tiếng oán than của người trong công ty vang ngút trời.
Bạch Tiêu cũng bởi vì người mẹ như bà mới lựa chọn chuyên ngành tâm lý học, nhưng vốn dĩ bản thân thằng bé càng đam mê nghệ thuật.
Người thân không ngừng hy sinh vì mình, Triệu Minh Nguyệt đều biết hết, nhưng bản thân lại không có cách nào khống chế được suy nghĩ tiêu cực.
Bản thân bà chính là gánh nặng liên lụy đến hai cha con họ.
Triệu Minh Nguyệt không muốn An Nhu phải mệt mỏi, không ngừng hy sinh cuộc sống của mình cho người khác giống như họ.
Mặc dù không thể phủ nhận bản thân Mạc Thịnh Hoan có khuyết điểm, nhưng hiển nhiên người đàn ông này thật sự có năng lực chăm sóc và bảo vệ An Nhu, thậm chí còn có thể mang đến cho An Nhu cảm giác an toàn.
Cũng coi như... một người chồng đủ tư cách.
(*) And:)))
Triệu Minh Nguyệt rũ mắt nhìn đôi tay của mình.
Có lẽ mình cũng có thể giống như Mạc Thịnh Hoan, tin rằng bệnh tình sẽ ngày một chuyển biến tốt hơn, chậm rãi học cách chăm sóc và bảo vệ những người yêu thương mình.
An Nhu bị Mạc Thịnh Hoan ôm gần suốt nửa tiếng mới cảm giác được tâm trạng của chú đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Coi bộ chú Mạc bị doạ cho sợ phát khiếp rồi.
"Chiều nay... khụ... Em không đi đâu hết." An Nhu vẫn còn ho đôi chút, cứ có cảm giác chưa ho hết nước ra ngoài.
"Con cùng Mạc Thịnh Hoan trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi." Triệu Minh Nguyệt khoác khăn tắm đứng dậy, trong mắt dường như có thứ gì đó khác hẳn hoàn toàn so với trước đây.
An Nhu gật đầu với Triệu Minh Nguyệt, nửa dụ nửa dỗ chú Mạc trở về phòng. Mạc Thịnh Hoan không muốn tách ra một giây một phút nào nên bế thốc cả người An Nhu lên, thân thể ướt đẫm bước từng bước rời khỏi đây.
Triệu Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Mạc Thịnh Hoan rồi quay qua nhìn nhân viên cứu hộ: "Cho tôi hỏi nhiệm vụ của cậu là gì?"
"Thành thật xin lỗi." Nhân viên cứu hộ cúi đầu nói: "Tôi..."
"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi, cũng không muốn nghe cậu giải thích lý do. Tôi sẽ đích thân gặp mặt và nói chuyện trực tiếp với cấp trên của cậu."
"Còn nữa..." Triệu Minh Nguyệt xoay người, nhìn về phía hai mẹ con Mạc Đoá Đoá đang tính lặng lẽ rời đi.
"Hai mẹ con cô cứ định chuồn đi như vậy hay sao?
"Bạch phu nhân." Mạc Đoá Đoá bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bạch Sùng Đức đứng đằng xa, cúi đầu một tay ôm con gái: "Sự cố của An Nhu cũng không phải do tôi gây ra, cảm phiền bà đừng có giận chó đánh mèo với người vô tội."
"Chút tâm tư dơ bẩn đó của cô, bộ thật sự cho rằng tôi không nhìn ra hả?" Triệu Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Mạc Đoá Đoá: "Kỹ thuật diễn xuất của cô vẫn còn non và xanh lắm."
"Cô tưởng tôi không biết việc cô đã sớm mua chuộc nhân viên phục vụ của khách sạn nhờ bọn họ theo dõi hành tung của chúng tôi hay sao? Bằng không tại sao chúng tôi vừa bước ra khỏi phòng đã trùng hợp gặp được hai mẹ con cô?"
"Cô tưởng tôi không phát hiện cô hay giả vờ như vô tình nhưng thực chất là cố ý liếc nhìn Bạch Sùng Đức sao? Cô tưởng chỉ cần nói một câu chồng cô bận rộn trăm công ngàn việc không thể đến được thì tôi sẽ răm rắp tin theo lời của cô hay sao?"
"Tôi... tôi không có!" Mạc Đoá Đoá nói chuyện ấp úng.
"Hai mẹ con cô lập tức rời khỏi đây ngay trong ngày hôm nay, đừng để tôi gặp mặt các người thêm một lần nào nữa." Triệu Minh Nguyệt bước đến gần Mạc Đoá Đoá, từ trên cao liếc xuống người phụ nữ trước mặt.
"Chồng cô tên Hạ Khiêm Huy, đúng không?"
"Tôi... Chúng tôi đi ngay đây!" Mạc Đoá Đoá vừa bối rối vừa hoảng sợ nhìn dì Triệu, gần như bán sống bán chết dẫn con gái chạy trốn.
Triệu Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ chạy trối chết của người phụ nữ kia, cười khinh một tiếng rồi xoay người đi về phía Bạch Sùng Đức.
Bạch Sùng Đức bước lên vài bước, trong ánh mắt loé lên sự tán thưởng, giúp vợ mình choàng khăn tắm.
"Lúc em làm diễn viên đóng phim, nói không chừng cô ta còn đang mặc tã đấy." Triệu Minh Nguyệt khí thế sang chảnh đi tuốt ở đằng trước, Bạch Sùng Đức đi theo phía sau, ánh mắt chứa đầy ý cười.
Trong nháy mắt đó bỗng nhiên Bạch Sùng Đức có cảm giác một Triệu Minh Nguyệt kiêu ngạo ngẩng cao đầu, mạnh mẽ không gì địch nổi dường như đã quay trở lại.
An Nhu cùng Mạc Thịnh Hoan trở về phòng, thời điểm cậu tắm rửa, chú Mạc im lặng không nói một lời đứng canh giữ trước cửa phòng tắm. Đến lượt chú tắm rửa, chưa tới năm phút đã thấy bóng người lù lù xuất hiện.
An Nhu vừa ho vừa giúp Mạc Thịnh Hoan sấy khô tóc, để ý thấy chú Mạc thường hay quay đầu lại nhìn mình, An Nhu dịu dàng đặt lên trán chú mấy nụ hôn.
"Chú Mạc, em không sao rồi."
Nhưng rõ ràng Mạc Thịnh Hoan vẫn còn lo được lo mất, sau khi hai người sấy khô tóc, An Nhu được chú Mạc ôm vào lồng ngực chuẩn bị đi ngủ, bởi vì dùng quá sức nên khiến An Nhu liên tục ho khan.
Chú ý đến tình huống của An Nhu, cánh tay Mạc Thịnh Hoan hơi thả lỏng một chút.
An Nhu đuối hết cả người, đầu vừa ngã xuống gối nhanh chóng ngủ như chết, đợi đến lúc thức dậy đã là chạng vạng tối.
Chú Mạc ngủ không yên giấc, cánh tay thỉnh thoảng lại siết chặt người trong lòng. An Nhu ngắm nhìn hàng lông mi khẽ run rẩy của Mạc Thịnh Hoan, không khỏi nhớ lại cảnh tượng chú lao về phía mình.
Tựa như người cá với một chiếc đuôi màu đen đã cứu vớt vị thủy thủ trẻ tuổi đang đắm mình trong biển khơi. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm thanh trời ban, sở hữu sức mạnh mê hoặc lòng người khiến vị thủy thủ chết chìm trong đó.
An Nhu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, trong mắt dường như bỗng thông suốt điều gì đó.
Người ta thường hay nói "ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp".
Nhưng ân tình của Mạc Thịnh Hoan dành cho cậu, chỉ sợ lấy thân báo đáp thôi cũng không đủ.
An Nhu lặng lẽ lấy điện thoại ra, cúi đầu tra cứu tư liệu, có lẽ một vài thứ hay ho này sẽ giúp ích cho chú Mạc.
Chờ Mạc Thịnh Hoan tỉnh lại, An Nhu đã nắm giữ được một lượng tri thức phong phú. Thấy đối phương đã thức dậy, đầu tiên An Nhu gọi đồ ăn, sau khi hai người ăn uống no nê lại để chú Mạc ôm cậu thoả thích một hồi lâu.
Sắc trời bên ngoài dần đen thui, An Nhu gỡ cánh tay của Mạc Thịnh Hoan ra, nghiêm túc ngồi đối diện với người đàn ông, lấy hết can đảm mở lời.
"Chú Mạc, chú... đã từng chưa?"
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên ngồi trước mặt, hình như hoàn toàn không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của cậu.
"Chính là..." An Nhu giơ tay lên, một tay cuộn lại thành vòng tròn, một tay làm hành động đâm vào rút ra.
Mạc Thịnh Hoan nhướng mắt nhìn An Nhu.
An Nhu thấy trên cổ chú Mạc nhanh chóng ửng hồng, đôi mắt hơi nheo lại nhìn sang chỗ khác.
"Khụ..." An Nhu hít thở sâu: "Chú Mạc đừng xấu hổ, cái này chỉ là lý luận tri thức thôi. Thời của chú có lẽ còn chưa có môn giáo dục giới tính, nhưng bây giờ ở các trường đại học, sinh viên đều có quyền lựa chọn học môn này."
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, im lặng không lên tiếng.
"Chú từng làm rồi sao?" An Nhu cúi đầu muốn quan sát phản ứng của chú Mạc.
Thú thật nếu chú trả lời là có, An Nhu hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì hết. Dù sao hoàn cảnh ở nước ngoài tương đối cởi mở, thời còn trẻ chú Mạc có từng quen biết bạn bè cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng trong mắt An Nhu lại nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cậu rồi chậm rãi lắc đầu.
Chú chưa từng làm.
Nhìn phản ứng của chú Mạc cũng không giống như người từng trải, chỉ gặm cắn cổ cậu thôi mà đã ngỡ ngàng ngơ ngác như thể phát hiện ra một chân trời mới, càng khỏi bàn đến mần ăn mấy chuyện khác.
An Nhu cảm thấy mình thật độc ác, chậm chạp lấy điện thoại ra, trên màn hình là một bức ảnh động.
Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm bức ảnh động gần ba phút, sau đó nghiêng đầu nhìn An Nhu.
"Đầu tiên phải sửa đổi lại thái độ của chú đối với phương diện kia." An Nhu thừa thắng xông lên: "Dưới tình huống không vi phạm pháp luật lẫn vi phạm đạo đức xã hội, chú phải có thái độ đúng đắn, phải học cách hưởng thụ!"
"Hưởng... thụ?" Mạc Thịnh Hoan nhấn mạnh từng chữ, tóm gọn trọng điểm.