Nhà họ Bạch chuẩn bị rất có tâm, lễ phục của An Nhu với Mạc Thịnh Hoan đều có kiểu dáng tình nhân. Hai người thay quần áo xong còn phải đi gặp nhà tạo mẫu để định hình kiểu tóc. Nhìn trai đẹp phong độ ngời ngợi xuất hiện ở trong gương, An Nhu không nhịn được trầm trồ thán phục, công nhận kiểu tóc này đẹp hết biết!
Mái tóc An Nhu vốn dĩ hơi bồng bềnh, lần này được nhà tạo mẫu tóc chải ép xuống dưới, phần tóc mái rũ loà xòa trước trán vừa vặn che đi vầng trán, mang đến vài phần tinh nghịch ở độ tuổi thiếu niên.
An Nhu nhìn sang phía bên cạnh, hai nhà tạo mẫu tóc đang dốc sức định hình kiểu tóc cho Mạc Thịnh Hoan, bởi vì thời gian dài không cắt tóc mà mái tóc đã dài chấm mắt.
“Đằng trước cần phải cắt bỏ bớt một khúc.” Nhà tạo mẫu tóc trưng cầu ý kiến của Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan giơ tay lên, lấy ngón trỏ với ngón cái đẩy đám tóc che khuất tầm mắt ra, sau đó nhìn chằm chằm An Nhu.
“Cắt ngắn bớt một chút đi.” Ngồi bên cạnh chú Mạc, An Nhu vươn tay nắm lấy tay chú: “Em ngồi đây với chú.”
Mạc Thịnh Hoan nhắm mắt lại, An Nhu nhìn cây kéo không ngừng múa may trong tay nhà tạo mẫu tóc, hết cắt lại sấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã cắt cho chú Mạc một kiểu tóc tương tư như minh tinh. Mái tóc trước trán thả lộn xộn, phần tóc phía sau vừa tùy ý lại vừa hỗn loạn, thiếu đi vài phần khí thế cũng như lực uy hiếp, càng tăng thêm vẻ tinh xảo mà thanh cao.
Cảm giác vô cùng lạ lẫm, An Nhu vươn tay phủi đi chút tóc vụn dính trên gò má người đàn ông. Mạc Thịnh Hoan nắm tay cậu, nghiêng mặt đặt một nụ hôn trong lòng bàn tay cậu thiếu niên.
An Nhu đỏ mặt thu tay về, dẫn Mạc Thịnh Hoan đi xuống lầu. Hai người vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám người bên dưới. Cậu thiếu niên ngây thơ ngoan ngoãn, bên cạnh là người đàn ông cao lớn trầm tĩnh, cả hai đều có diện mạo cực kỳ xuất chúng, khi đứng cùng một chỗ không hiểu sao lại lộ ra vài phần khí chất tương tự lẫn nhau.
Khi được yêu cầu phát biểu đôi lời, lỗ tai cậu thiếu niên đỏ bừng, luôn miệng nói cảm ơn.
Khó khăn lắm mới xuống khỏi sân khấu, An Nhu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
An Nhu không có thói quen giao tiếp trước đám đông, bình thường cách màn hình muốn nói chuyện như thế nào cũng được, nhưng một khi phải đối diện với nhiều người như vậy, thân thể cậu sẽ vô thức căng thẳng. An Nhu có chút hâm mộ chú Mạc, ít nhất cũng không có ai bắt chú đứng lên phát biểu.
Ông cụ Mạc cũng tới tham dự tiệc sinh nhật, đi cùng ông chính là Mạc Thành Hoàn quần áo chỉnh tề.
Ông cụ Mạc mỉm cười chúc mừng An Nhu, sau đó uyển chuyển nói có vài lời muốn tâm sự riêng với Mạc Thịnh Hoan. An Nhu nhân cơ hội này một mình lẻn ra đằng sau biệt thự, ngồi bên cạnh đài phun nước thiên sứ nhỏ, ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời đã triệt tối, trong biệt thự đèn đuốc vẫn sáng trưng. Các khách mời đều là những danh gia vọng tộc ở Tấn Thành, một đám người thân phận cao quý, khoác lên mình quần là áo lượt, tụ tập ăn uống linh đình. An Nhu cảm thấy mình hoàn toàn không hề phù hợp với khung cảnh ồn ào náo nhiệt này.
Cậu mở điện thoại ra, chơi một trận Doomsday Awakening cho thoải mái tinh thần. Vẫn là chú Mạc giỏi nhất, dễ dàng thích nghi mọi hoàn cảnh hơn cả cậu, làm cái gì cũng tinh tế khéo léo, cử chỉ lại trầm ổn nghiêm trang.
An Nhu hít sâu vài hơi, đứng dậy định chuẩn bị quay về coi hai người họ đã nói chuyện xong chưa. Mới đi được hai bước, chợt thấy Mạc Thành Hoàn đang đi về phía mình.
Mạc Thành Hoàn diện tây trang giày da, sau lưng giấu một bó hoa tươi, khi nhìn thấy An Nhu, mỉm cười chìa bó hoa ra trước mặt cậu.
Thấy thế, An Nhu gần như lách người qua một bên ngay lập tức.
“An Nhu, khoan đi đã.” Mạc Thành Hoàn cản cậu lại: “Nơi này không có ai nhìn thấy đâu.”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” An Nhu siết chặt nắm tay, không hiểu sao đi đến đâu cũng gặp được người này.
“Anh đến đây để xin lỗi em.” Mạc Thành Hoàn cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm người đã từng đầu ấp tay gối với mình.
“Anh thật lòng xin lỗi bởi những hành động ngu ngốc trước đây của mình.” Mạc Thành Hoàn mím môi, đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng vào An Nhu, ánh mắt tràn ngập vẻ chân thành: “Anh hối hận vì tất cả những chuyện mà anh đã gây ra cho em. Lúc ông nội đột nhiên yêu cầu anh liên hôn với em, thú thật anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, càng chưa học được cách làm thế nào để yêu một người.”
“Anh cố tình trêu ghẹo em, chọc cho em tức giận, cách hành xử như một thằng trẻ trâu của anh đã khiến em phải chịu rất nhiều uất ức.”
“Sau đó anh tiếp quản nhà họ Mạc, bởi vì chuyện của nhà họ An mà nảy sinh thành kiến sâu sắc đối với em, còn thường xuyên trách móc em. Bây giờ mỗi lần nhớ lại anh đều cảm thấy vô cùng hối hận.”
Mạc Thành Hoàn lấy ra từ trong túi quần một cái hộp nhỏ bằng nhung, chậm rãi mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương loé sáng rực rỡ.
“Ngay giây phút đồng ý ly hôn, anh đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Anh nhận ra mình hoàn toàn không nỡ rời xa em, còn có cả con của chúng ta nữa.”
“Từ ngày em rời đi, cả biệt thự dường như không còn chút hơi người. Mỗi ngày anh đều nhớ đến em, nhưng lúc đó anh còn ngây thơ cho rằng đợi đến khi em sống không nổi nữa thì nhất định sẽ trở về tìm anh.”
“Thậm chí anh còn từng lén tới gặp em…”
Mạc Thành Hoàn nhìn chăm chú cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt thoáng rung động.
“Anh nhìn thấy em nắm tay Tinh Tinh và Lạc Lạc, còn cầm đồ ăn mỉm cười thật vui vẻ. Lúc đó anh rất muốn xông thẳng tới chỗ em để nói cho em biết anh hối hận rồi. Cho dù em có cười nhạo anh như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ mặt dày mà im lặng chịu đựng.”
“Miễn là chỉ cần em đồng ý quay về bên anh.”
An Nhu lẳng lặng nhìn Mạc Thành Hoàn.
“Nhưng không ngờ anh với em lại cùng nhau sống lại, có lẽ trời cao muốn ban cho chúng ta một cơ hội nữa để làm lại từ đầu.” Mạc Thành Hoàn quỳ một chân xuống đất ngay trước mặt An Nhu, trịnh trọng đưa chiếc nhẫn kim cương hướng về phía cậu.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với ông cụ Mạc, Mạc Thịnh Hoan nhanh chân đuổi theo phương hướng lúc nãy cậu thiếu niên đã rời đi, trên đường đi tình cờ bắt gặp nhân viên phục vụ đang bưng champagne, người đàn ông bèn cầm lấy hai ly rồi đi tiếp. Cửa sau biệt thự không đóng lại, Mạc Thịnh Hoan đứng trong hành lang tối tăm, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cảnh tượng bên dưới đài phun nước thiên sứ nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi quỳ một chân trước mặt cậu thiếu niên, còn có cả hoa tươi cùng nhẫn kim cương nữa. Khung cảnh thật chói mắt làm sao.
“Một cơ hội nữa?” Nụ cười trên môi cậu thiếu niên vừa nhẫn nhục vừa bi thương.
“Không bằng anh đoán thử xem kết cục đời trước của tôi là như thế nào.”
Mạc Thành Hoàn hoang mang trong giây lát.
“Xem ra anh không hề hay biết chuyện tôi đã chết rồi nhỉ.” An Nhu thoáng mỉm cười, đôi mắt ngấn lệ: “Tôi vẫn luôn tự hỏi nếu như không có cơ hội được sống lại, sau khi tôi chết đi mọi chuyện sẽ biến thành cái dạng gì đây.”
“Tinh Tinh và Lạc Lạc có được người ta kịp thời phát hiện hay không, nếu tụi nó không được ai phát hiện…” An Nhu nghẹn ngào bật khóc, không nói thành lời câu kế tiếp.
“Nhưng còn anh thì sao, Mạc Thành Hoàn?” Hai mắt An Nhu đong đầy nước mắt, nghiến răng nhìn người trước mặt: “Anh vẫn mặc sức làm tổng tài của anh, hưởng thụ hết thảy vinh hoa phú quý, cưới vợ mới sinh càng nhiều con hơn. Anh có thể làm được cái gì? Nhiều lắm cũng chỉ đau lòng một chút cho Tinh Tinh và Lạc Lạc thôi. Nhưng chúng tôi không cần sự thương hại bố thí của một thằng khốn nạn chết tiệt như anh!”
Mạc Thành Hoàn ngừng thở, ngơ ngác nhìn An Nhu: “Sao lại có chuyện như thế chứ…”
“Sau khi ly hôn, anh không hề bỏ ra một đồng nào để nuôi con.” An Nhu hít thở thật sâu: “Chắc anh đắc ý lắm phải không? Mặc dù trên lưng gánh tận ba mạng người nhưng lại bớt được một khoản tiền không nhỏ.”
“Anh… Anh không có…” Mạc Thành Hoàn đỏ ngầu mắt: “Anh không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, anh chỉ muốn em và các con quay về bên cạnh anh…”
“Anh để dành mấy lời này nói với Tinh Tinh và Lạc Lạc đi.” An Nhu nhanh chóng giơ tay lau sạch nước mắt: “Tôi không biết anh lấy đâu ra dũng khí để cầu xin tôi quay lại với anh. Nếu như anh là tôi, liệu anh có bằng lòng làm lại từ đầu thêm một lần nữa hay không!?”
“An Nhu…” Nước mắt của Mạc Thành Hoàn chực trào ngay hốc mắt, giọng nói cũng không khỏi nghẹn ngào: “Anh biết lỗi rồi, anh sẽ nỗ lực bù đắp cho ba con em. Đừng bỏ mặc anh, hãy cho anh thêm một cơ hội, chỉ một cơ hội nữa thôi, anh cầu xin em…”
“Cầm đồ của mình cút xéo đi.” An Nhu dửng dưng từ trên cao liếc xuống Mạc Thành Hoàn: “Tôi nói cho anh biết, tôi cực kỳ căm ghét anh, hoàn toàn không muốn nhìn thấy bản mặt của anh. Tôi cùng với Tinh Tinh và Lạc Lạc không cần bất cứ sự bồi thường nào, càng không bao giờ tha thứ cho anh!”
An Nhu xoay người định rời đi nhưng lại bị Mạc Thành Hoàn túm chặt góc áo.
“Chẳng lẽ em không muốn Tinh Tinh và Lạc Lạc cũng được sống lại hay sao?”
An Nhu dừng bước, lồng ngực quặng đau.
“Anh biết hiện giờ em đã gả cho Mạc Thịnh Hoan, nhưng mai này Mạc Thịnh Hoan cũng sẽ chết thôi! Chú ta còn có thể sống được bao lâu nữa? Bảy tháng? Hay nửa năm?”
Đôi mắt Mạc Thành Hoàn đỏ bừng: “Vậy sau khi Mạc Thịnh Hoan chết rồi, em không định suy nghĩ cho bản thân mình một chút nào hả? Em không chịu cho anh một cơ hội, chẳng lẽ em cũng không chịu cho Tinh Tinh và Lạc Lạc một cơ hội hay sao?”
An Nhu cố gắng ổn định cảm xúc, quay người lại gạt phăng cái tay đang túm lấy góc áo mình: “Nếu Mạc Thịnh Hoan qua đời, tôi sẽ thủ tiết vì chú ấy. Không có chuyện liên quan tới anh, mau buông ra!”
“Anh yêu em…” Mạc Thành Hoàn rơi lệ đầy mặt: “An Nhu, anh thật sự rất yêu em. Sau khi Mạc Thịnh Hoan qua đời, coi như vì con của chúng ta, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
“Anh không có tư cách nhắc đến con.” An Nhu nghiến răng: “Anh không xứng làm cha!”
“Em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, nhưng đừng đối xử tàn nhẫn như vậy với anh.” Mạc Thành Hoàn nghẹn ngào nhìn An Nhu, chậm rãi quỳ cả hai chân xuống đất.
“Dù sao chúng ta cũng từng là chồng chồng…”
“An Nhu?” An Lâm đi tới từ cửa sau, trông thấy bộ dáng của hai người, lập tức kinh ngạc suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
Trong hành lang tối tăm có bóng người khẽ di chuyển.
“Hai người…” An Lâm ngẩng đầu nhìn lướt xung quanh, trong hành lang đầy cột trụ, không nhìn thấy bất kỳ ai.
Thấy có người ngoài xuất hiện, Mạc Thành Hoàn nhanh chóng đứng dậy, quay lưng ngược lại, bả vai khẽ run.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
3. [Ngôn Tình] Sống Chung
4. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
=====================================
“Bạch phu nhân đang tìm cậu để cắt bánh kem đấy.” Nhìn thoáng qua bóng lưng của Mạc Thành Hoàn, An Lâm thầm thở dài.
Có mà không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi lại bày ra bộ dạng ăn năn hối lỗi, nhắm làm vậy cho ai coi.
“Tôi biết rồi.” An Nhu nhờ An Lâm kiểm tra giùm mình: “Có nhìn ra đã khóc không?”
“Vẫn còn ổn chán, trong mắt chỉ có chút tơ máu thôi.” An Lâm vỗ vai An Nhu, không tiếng động an ủi cậu.
Cửa sau biệt thự vang lên tiếng động, An Nhu quay đầu qua đó, Mạc Thịnh Hoan cầm hai ly champagne, giống như đến bây giờ mới tìm được cậu vậy.
An Nhu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, đè nén sự khó chịu trong lòng bước qua đó.
“Chú nói chuyện với ba xong rồi à?”
“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn dáng vẻ của An Nhu, sau đó đưa hai ly champagne cho An Lâm, ôm cậu thiếu niên vào lồng ngực, nhướng mắt nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
“Anh… anh rể.” An Lâm không biết phải xưng hô như thế nào với Mạc Thịnh Hoan: “Cái kia… Hai người mau đi cắt bánh kem đi, chắc là Bạch phu nhân đã chờ đến sốt ruột rồi đó.”
“Chú Mạc, em không sao đâu.” An Nhu dựa vào lồng ngực Mạc Thịnh Hoan, ngước đầu nhìn chú: “Chúng ta đi cắt bánh kem thôi.”
“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan ôm bả vai cậu, quay đầu liếc thoáng qua An Lâm, hai người cùng quay về đại sảnh.
An Lâm không hiểu ra sao đột nhiên bị liếc mắt một cái, hoàn toàn không rõ hàm ý trong đó.
Cảnh tượng vừa nãy chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết Mạc Thành Hoàn mặt dày đeo bám An Nhu, mình chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, mắc giống gì Mạc Thịnh Hoan lại nhìn mình?
An Lâm nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, cầm theo hai ly champagne đi tới trước mặt Mạc Thành Hoàn, không nhịn được thật lòng khuyên nhủ: “Đừng quấn lấy An Nhu nữa, nếu lỡ bị người khác thấy được thì sẽ không tốt cho An Nhu đâu.”
Mạc Thành Hoàn liếc An Lâm một cái, lấy một ly champagne trong tay cậu, ngửa đầu một hơi uống sạch.
Sau khi uống xong, động tác của Mạc Thành Hoàn chợt khựng lại, như thể nhận ra được điều gì đó nên cúi đầu nhìn ly champagne, lông mày nhíu chặt lại.
“Sao vậy?” An Lâm cúi đầu nhìn ly champagne trong tay mình, bọt khí thưa thớt đang từ từ biến mất.
“Không có gì.” Mạc Thành Hoàn đặt bó hoa ở đài phun nước, cất nhẫn vào trong túi rồi đi về hướng sảnh tiệc.
“Người nào người nấy cứ thích ra vẻ kỳ quái.” An Lâm uống một ngụm champagne, cảm giác hơi khác lạ so với ly lúc nãy mình vừa uống.
Giờ khắc này An Nhu đang đứng trước chiếc bánh kem, thổi tắt nến, hai tay đan vào nhau để bên môi, nhắm mắt ước nguyện.
Hy vọng chú Mạc có thể sống lâu trăm tuổi.
Hy vọng Tinh Tinh và Lạc Lạc có thể đầu thai vào một gia đình vừa giàu có lại vừa hạnh phúc, không gặp được một người cha vô trách nhiệm, không cần phải chịu cảnh thiếu thốn vật chất, may mắn được người nhà yêu thương, một đời bình an suôn sẻ.
An Nhu lau khoé mắt rồi vẫy tay với Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông hiểu ý lập tức bước lên thổi tắt nến cùng cậu.
“An Nhu, cắt bánh kem đi nào.” Bạch phu nhân đưa con dao cắt bánh cho cậu. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của An Nhu, ánh mắt bà đong đầy nỗi thương tiếc.
An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông đứng sau lưng cậu thiếu niên, thản nhiên cầm tay cậu cắt nhẹ một dấu chữ thập trên bánh kem.
Trên đường trở về nhà, An Nhu luôn nắm tay Mạc Thịnh Hoan, cậu nhanh chóng phát hiện hành động khác thường của đối phương. Bình thường chú Mạc không bao giờ ngồi trên xe lướt điện thoại, cũng không biết tại sao hôm nay lại đổi ý nữa. Người say xe mà xem điện thoại ở trên xe thì càng dễ khó chịu. Quả nhiên không lâu sau Mạc Thịnh Hoan đã buông điện thoại xuống, nghiêng người dựa vào vai An Nhu.
Đêm nay chú Mạc bỗng im lặng lạ thường, cứ ôm điện thoại suốt không biết đang làm cái gì nữa, chỉ đến lúc sắp sửa đi ngủ mới chịu rời tay. Hai người nằm trên giường, Mạc Thịnh Hoan hôn nhẹ lên trán An Nhu chúc ngủ ngon, sau đó nắm tay cậu cùng chìm vào giấc ngủ.
An Nhu mơ hồ cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra, quả nhiên trưa hôm sau có hai người đàn ông mặc vest mang giày da đi vào biệt thự, trong tay cầm theo một số văn kiện.
Nhìn bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần được đặt trước mặt mình, An Nhu ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa, vội vàng ngẩng đầu nhìn chú Mạc.
“Quà sinh nhật tặng em.” Màu mắt Mạc Thịnh Hoan cực nhạt.
– ——————-
Sắp được ăn thịt… Đếm ngược 2 chương nữa