• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu ý: Làm ơn đừng spoil truyện!!! Dù đã nhắc rất nhiều lần nhưng vẫn có người cố tình spoil, mà tôi lại không có thời gian rảnh để lội cmt và xoá từng cái một. Nếu sau này mọi người có thấy trường hợp như vậy thì vào nhắc xoá cmt hoặc có thể chụp lại cụ thể là chương nào rồi inbox cho tôi.

Đã vào nhà người khác cảm phiền hãy tôn trọng nội quy của chủ nhà.

Chương 104: Muốn ăn món mẹ nấu

“Tốt quá còn gì bằng.” Tề Trừng trợn to hai mắt: “Tuy tớ chưa từng được trải nghiệm cảm giác làm con nhà giàu nhưng cũng biết phải trâu bò đến cỡ nào mới có thể kế thừa sản nghiệp của gia tộc!”

“Đúng vậy.” An Nhu thở dài: “Chú Mạc đương nhiên rất lợi hại, giờ là những lúc quan trọng để chú ấy phát huy năng lực của mình.”

Tề Trừng tạm dừng một lát, lơ đãng liếc nhìn phần bụng của An Nhu, đại khái hiểu được lý do khiến cậu phiền lòng.

“Cậu… đang lo lắng sẽ gây trở ngại đến sự nghiệp của chàng tiên sao?”

“Tớ không biết nữa.” An Nhu lắc đầu.

“Cậu có thể ngồi xuống tâm sự mỏng với vị kia nhà cậu! Tỷ như nói “Em có một người bạn, cậu ấy đang mang thai, hơn nữa chồng của cậu ấy đang trong giai đoạn quan trọng cần tập trung cho sự nghiệp” đại loại vậy đó.” Tề Trừng hưng phấn bày mưu tính kế.

An Nhu quay qua nhìn Tề Trừng, trưng ra biểu cảm khôi hài: “Cậu có chắc là chú ấy sẽ không hỏi vặn lại tớ mấy câu kiểu như “Người bạn mà em đang kể có phải là em hay không” hả?”

“Ờ thì…” Tề Trừng nghẹn họng. Đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, giảng viên bước vào lớp, Tề Trừng chưa kịp nói năng gì đã phải dõng dạc hô to cả lớp đứng dậy.

An Nhu lật sách ra, chú tâm nghe giảng viên giảng bài, muốn dùng việc khác để phân tán sự chú ý của mình.

Thật ra những lời của Tề Trừng không phải hoàn toàn vô lý, chỉ là thử thăm dò thái độ của Mạc Thịnh Hoan chứ có phải mất một miếng thịt nào đâu mà lo với sợ. Thái độ của ông cụ Mạc đã rõ như ban ngày, nhưng cậu và chú Mạc có thể đồng lòng hợp sức giấu diếm những người khác.

Mặc kệ có đắn đo bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn phải ưu tiên việc học lên hàng đầu. An Nhu vừa nghe bài giảng PPT vừa cặm cụi chép bài. Tề Trừng cầm điện thoại cúi đầu mày mò cái gì đó, còn không quên thường thường cầm bút ghi chép lại. Chờ đến khi hết tiết, Tề Trừng lật đật kéo An Nhu đến một góc vắng vẻ không người khoe thành quả trong suốt tiết học của mình.

“Bạn học này.” Tề Trừng giơ tay vuốt chùm râu dê không có thật, ra dáng một vị thầy thuốc trung y lâu năm thực thụ.

“Định bày trò gì đây?” An Nhu bị điệu bộ của Tề Trừng làm cho hoang mang hỏi chấm.

“Căn cứ theo nghiên cứu của khoa học, trong ba tháng đầu tiên của thai kỳ, người mang thai sẽ xuất hiện tình trạng mất cân bằng hormone dẫn đến cảm xúc không ổn định.” Tề Trừng vừa nhìn ghi chú vừa đọc làu làu.

“Vậy nên tâm trạng của người mang thai sẽ thay đổi thất thường, trở nên dễ đa sầu đa cảm hơn, hoặc vô cớ nổi nóng, nói không chừng còn mắc chứng rối loạn lo âu.”

An Nhu nhìn chằm chằm Tề Trừng, mím môi không nói nên lời.

Công nhận dạo này tâm trạng An Nhu cứ bị khó ở làm sao ấy. Ảnh hưởng từ những sự việc đi kèm với mặt trái của tiêu cực đều được phóng đại vô hạn, tâm sự đè nặng ở trong lòng không có cách nào giải bày.

“Không thể để tình trạng này tiếp diễn được nữa. Thân thể cậu vốn đã không được khoẻ, bây giờ lại có thêm tật xấu sớm nắng chiều mưa, rất dễ tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính. Không những có hại cho thân thể mà còn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến đứa bé ở trong bụng.” Tề Trừng chậm rãi đề xuất: “Bằng không cậu thử kiếm việc gì đó để làm đi, coi như giải toả tâm lý sẵn tiện chuyển dời sự chú ý của mình luôn.”

An Nhu đăm chiêu gật đầu.

Trưa hôm đó quay về biệt thự, An Nhu bắt đầu suy nghĩ kịch bản thử lòng chú Mạc, kết quả nghĩ ra được một vài lời mở đầu không tồi nhưng rồi lại cảm thấy quá mức lộ liễu.

“Chú Mạc, em có một người bạn…” An Nhu tập luyện trước để đỡ bỡ ngỡ, chưa nói hết câu hoàn chỉnh thì điện thoại đã đổ chuông.

Là video call của chú Mạc.

“Chú Mạc.” An Nhu bắt máy, đập vào mắt cậu là bối cảnh sau lưng Mạc Thịnh Hoan không giống với trong văn phòng của tổng tài.

“Chú Mạc đi đâu thế?” An Nhu cố gắng phân biệt khung cảnh đằng sau Mạc Thịnh Hoan. Nhìn sơ qua có vẻ là một bãi đất trống, mùa xuân đã trôi qua từ lâu nhưng cây cỏ trong hình vẫn không thể nào mọc cao lên nỗi.

“Cậu An.”

An Nhu nghe được giọng nói của thư ký Lý, Mạc Thịnh Hoan chẳng chịu xê dịch góc quay, khăng khăng nhắm camera chĩa thẳng vào mặt mình.

“Thư ký Lý, hai người đang ở đâu vậy?” An Nhu theo bản năng nghiêng đầu.

“Đây chính là mảnh đất thuộc dự án khai thác đất đai lần hai đã khiến Mạc tổng bận bịu trong khoảng thời gian qua. Hôm nay là ngày chính thức khởi công, Mạc tổng muốn đích thân đến tận nơi để thị sát một phen.” Vẫn như cũ chỉ có thể nghe tiếng chứ hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của thư ký Lý.

Mắt thấy màn hình không vỡ nét không rung lắc ngang ngược quay một mình Mạc Thịnh Hoan, An Nhu không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Cậu An, có lẽ chiều nay Mạc tổng sẽ không thể về nhà đúng giờ được.” Giọng nói của thư ký Lý truyền đến: “Nhưng tôi sẽ cố gắng đưa ngài ấy về đến nhà an toàn trước 9 giờ tối.”

Cách màn hình điện thoại ngắm nhìn gương mặt của chú Mạc, An Nhu không kiềm được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

“Tôi biết rồi.”

“Nhu Nhu à.” Mạc Thịnh Hoan chăm chú nhìn màn hình, tiến lại gần hôn nhẹ lên camera.

An Nhu vô thức đỏ bừng mặt, cũng bắt chước hôn một cái rõ to lên con mắt camera ngay trước mặt.

Cứ như thể nếu làm vậy thì có thể thật sự hôn được chú Mạc.

Quyến luyến kết thúc cuộc gọi, An Nhu cúi đầu nhìn bụng mình, vào thư viện ảnh chọn một tấm hình đẹp xuất hiện do chính tay cậu chụp cho chú Mạc, kế đó đặt điện thoại đối diện bụng.

“Bé con ơi, đây là ba lớn của con đó.”

“Đẹp trai lắm đúng không con yêu?”

Cơm chiều hôm nay An Nhu ăn rất ít. Thấy nãy giờ An Nhu không hề động đũa vào đĩa thịt mà chỉ toàn lo ăn mấy món chay, thím Dương khó tránh khỏi sốt ruột.

“Cậu An, món thịt xào hôm nay không ngon ư?”

“Không có đâu ạ.” An Nhu lắc đầu, lưỡng lự chốc lát mới lên tiếng: “Con đang giảm cân.”

“Giảm cân sao?” Thím Dương cẩn thận đánh giá cậu thiếu niên một lượt từ trên xuống dưới. Mới có lơ là một tí thôi, vậy mà cậu An đã gầy đi không ít.

“Cậu An, tuyệt đối đừng giảm cân.” Thím Dương buồn bực nhìn An Nhu: “Chớ nên bị mấy cái tài khoản marketing trên mạng thao túng tâm lý để rồi bị ám ảnh cưỡng chế về vóc dáng của mình. Sức khỏe mới là vốn liếng quan trọng nhất!”

An Nhu phì cười, liên tục gật đầu: “Con biết rồi!”

Một tiếng sau khi ăn cơm là độ thích hợp nhất để uống vitamin B9. An Nhu vừa soạn kịch bản “thử lòng chú Mạc và cái kết” vừa không quên lấy thuốc bổ giấu nhẹm trong balo ra uống. Hiện giờ đứa bé đang trong giai đoạn phát triển hệ thần kinh rất nhanh, bởi cậu không ăn được thịt nên cần phải chú ý bổ sung đầy đủ dinh dưỡng.

Cuối cùng An Nhu cũng cho ra lò mấy phiên bản thử lòng mà mình cảm thấy ưng ý nhất. Từ 8 giờ rưỡi đã bắt đầu chờ chú Mạc đến tận 9 giờ rưỡi, bỏ điện thoại chơi đến mức nóng máy xuống, An Nhu xoa đôi mắt nhức mỏi, thầm nghĩ chắc không chờ nữa quá.

Thư ký Lý có thể đáng tin hơn được không, đã nói đúng 9 giờ sẽ đưa chú Mạc về nhà nhưng chỉ toàn là nói điêu.

An Nhu buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, chờ đến khi hết chờ nỗi nữa thì quyết định đi ngủ trước cho lành.

Không biết đã qua bao lâu, đương lúc nửa tỉnh nửa mê, An Nhu mơ màng nghe tiếng mở cửa phòng, cố gắng mở mắt ra nhìn thử nhưng cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Sáng hôm sau, An Nhu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan nhắm nghiền hai mắt nằm bên cạnh mình. Kịch bản chuẩn bị tối hôm qua xẹt ngang qua trong đầu, nhưng nhìn đến dung nhan yên tĩnh ngủ say của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu không nỡ lòng dựng đầu chú Mạc dậy để hỏi cho ra lẽ.

Gần đây chú Mạc ăn mệt đủ rồi.

Sự thật đã chứng minh, trước đây ông cụ Mạc nói cái gì mà “đợi qua một thời gian nữa thì sẽ hết bận thôi” chỉ là trao một cú lừa.

Kể từ ngày bị ông cụ Mạc gọi về nhà cũ ăn cơm, đoán chừng đã có không ít kẻ đánh hơi thấy mùi, nhanh chóng bắt kịp thời thế. Biệt thự vốn im hơi lặng tiếng nay lại trở thành địa điểm dành cho mấy khách quý thỉnh thoảng đến ghé thăm.

Hôm nay là chủ tịch hội đồng quản trị của một doanh nghiệp đã hợp tác lâu năm với công ty Mạc thị, ngày mai lại là một người bạn nào đó của ông cụ Mạc. Người trước vì lợi ích mà chủ động lôi kéo làm thân, người sau thì đáng bậc trưởng bối, An Nhu bắt buộc không thể không xốc lại tinh thần đứng ra đón tiếp đàng hoàng.

Chưa kể đến việc đau eo mỏi lưng, quan trọng nhất là phải căng da đầu ra ứng phó với đủ mọi thể loại câu hỏi, mỗi lần đối phương trình bày quan điểm cũng phải khéo léo lựa lời mà nói. Có thể nói còn mệt hơn cả đối mặt với tiết mục tra hỏi đầu năm mới của đám họ hàng thân thích.

Cho đến một ngày kia, người nhà họ Vu có quen biết từ trước cũng tìm đến tận cửa.

Ông cụ Vu đi cùng người thừa kế của nhà họ Vu – Vu Nguyệt dẫn con trai mình theo, còn đưa cả cô gái từng gây ra hiểu lầm không đáng có đến tận đây để thực hiện lời hứa lúc trước.

Nhìn cô gái chủ động cúi đầu nhận sai, An Nhu thông cảm cho hành vi trẻ người non dạ trót bị kẻ xấu trên mạng lừa gạt của cô. Lòng tốt như một con dao hai lưỡi, dễ bị những kẻ có mưu đồ lợi dụng hãm hại người khác. Đều là bạn bè cùng trang lứa, An Nhu an ủi cô vài câu, cô gái rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn An Nhu, trên mặt thiếu điều viết rõ bốn chữ “Cậu là người tốt”.

“Chúng tôi đã điều tra được một số chuyện có liên quan đến nhà họ Mạc.” Ông cụ Vu đi theo Mạc Thịnh Hoan tiến vào thư phòng bàn bạc kỹ hơn, An Nhu mất hồn mất vía nhìn đứa trẻ được Vu Nguyệt ôm vào lòng.

“Đây là em trai của mình.” Cô gái lau nước mắt giới thiệu với An Nhu: “Bình thường thằng bé rất ngứa đòn. Sáng nay mẹ mình đã ra ngoài chơi, cu cậu không muốn ở với bảo mẫu, nằng nặc đòi đi chung với ba mình. Cả nhà cũng bó tay hết cách với nó, chỉ có nước xách cục nợ này theo.”

“Cậu nhóc bao nhiêu tuổi rồi?” An Nhu nhìn cậu bé ngồi trước mặt. Cậu nhóc mắc cỡ chui rúc vào lòng ngực của ba mình, ló nửa cái đầu ra len lén ngắm anh trai xinh đẹp.

“Được hơn 2 tuổi rồi.” Vu Nguyệt để ý thấy có vẻ như cậu thiếu niên rất thích con nít, mỉm cười cúi đầu nhìn con trai nhà mình: “Đã lớn xác như vậy rồi mà suốt ngày cứ bắt ba ôm vào lòng, eo ôi xấu hổ quá đi mất.”

Cậu nhóc bẽn lẽn lấy tay che mặt, coi vậy chứ người ta cũng biết ngại ngùng đồ đó.

“Đây là anh trai, mau gọi anh đi nào.” Cô gái dạy cu cậu nhà ta cách xưng hô với An Nhu.

Nhóc củ cải mở to mắt nhìn An Nhu, hiếu kỳ quan sát hết lần này đến lần khác, sau đấy vươn một ngón tay bé tẹo ra chỉ vào người trước mặt.

“Em trai, em gái.”

An Nhu sửng sốt vô cùng, ngồi trên sofa ngơ ngác nhìn cậu bé.

“Thằng nhỏ ngốc.” Cô gái suýt nữa cười phá lên: “Phải gọi là anh trai mới đúng. Thiệt là, mới có tí tuổi đầu mà đã đòi làm anh của người khác.”

Thằng bé thẹn thùng quay đầu đi, quen cửa quen nẻo trốn vào trong ngực của ba mình.

Tâm trạng An Nhu dậy sóng, lấy cớ đi WC chui tọt vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt cúi đầu nhìn chằm chằm bụng mình.

Nhìn chung vẫn ổn, không có dấu hiệu biến hóa quá rõ rệt. Tính thời gian thì đã được cỡ 11 tuần, đợi qua ít hôm nữa cậu cũng nên đến bệnh viện làm kiểm tra NT cho chắc.

(*) NT = Nuchal Translucency: đo độ mờ da gáy của thai nhi vào tuần thai khoảng từ 11 – 14 của thai kỳ, hoặc khi thai có chiều dài đầu mông từ 45 – 84mm.

Độ mờ da gáy là khoảng tích tụ dịch dưới da, ở vùng sau gáy thai nhi. Thai nhi khỏe mạnh có lớp dịch sau gáy, nhưng lớp dịch này sẽ tăng cao bất thường ở thai nhi mắc hội chứng Down và một số hội chứng bất thường nhiễm sắc thể khác. Đo độ mờ da gáy là cách tốt nhất để sớm chẩn đoán và sàng lọc hai chứng bệnh nêu trên.

Trầm ngâm hồi lâu, An Nhu rời khỏi nhà vệ sinh, ngồi vào bàn cùng ăn tối với người nhà họ Vu. Đến khi An Nhu và Mạc Thịnh Hoan tiễn người ra cửa, cô gái còn thẹn thùng xin wechat của An Nhu, trước khi rời đi còn có chút lưu luyến.

Đợi người nhà họ Vu lên xe rời đi, Mạc Thịnh Hoan dắt tay An Nhu đi tản bộ, dù sao hai người cũng vừa mới ăn uống no nê, coi như đi bộ cho xuống cơm.

“Chú Mạc.” An Nhu âm thầm hít sâu một hơi: “Chắc chú đã thấy con trai của chú Vu rồi nhỉ?”

Trong lúc ăn tối, cậu nhóc ngồi đằng trước An Nhu, cậu tin là chú Mạc cũng thấy được.

“Ừm.” Mạc Thịnh Hoan bâng quơ đáp lời.

“Vậy… chú có thích em bé không?” An Nhu căng thẳng tột độ, rốt cuộc cũng hỏi ra khỏi miệng.

Mạc Thịnh Hoan yên lặng chốc lát rồi nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt dịu dàng vô ngần.

Trông thấy ánh mắt của chú Mạc, ý thức được điều gì đó, An Nhu nhất thời dở khóc dở cười: “Em không phải là em bé, em trưởng thành từ lâu rồi!”

Đáy mắt Mạc Thịnh Hoan ẩn chứa ý cười, quay đầu nhìn con đường phía trước.

“Em muốn nói là… đám củ cải nhỏ xíu như vậy nè, giống với cậu nhóc nhà chú Vu Nguyệt đó.” An Nhu khua tay múa chân miêu tả.

Mạc Thịnh Hoan dừng chân, cúi đầu nhìn An Nhu thật sâu.

An Nhu dừng bước theo, nội tâm không khỏi khẩn trương, ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Liệu chú Mạc có thích em bé không?

“Nhu Nhu, em còn đang đi học.” Mạc Thịnh Hoan chầm chậm nói, nâng tay xoa đầu thiếu niên.

An Nhu cắn môi dưới, không biết nói gì cho phải.

Cả hai lặng thinh suốt đoạn đường về, Mạc Thịnh Hoan siết chặt tay An Nhu, liên tục quay đầu chăm chú nhìn cậu.

Từ giờ đến đầu tháng 7 chỉ còn tầm nửa tháng, cần phải lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất.

An Nhu suy tư rất lâu, chiều hôm sau quyết định gửi tin nhắn cho Bạch Sùng Đức, nói mình muốn đến nhà họ Bạch ăn cơm.

Đối phương rất nhanh đã trả lời lại, còn đặc biệt hỏi An Nhu có thích ăn món gì không?

An Nhu suy nghĩ một chốc, không hiểu sao đột nhiên thèm ăn món cháo rau xanh tôm bóc vỏ của dì Triệu.

(*) Cháo rau xanh tôm bóc vỏ: từng chú thích rồi nhưng thích đăng ảnh đồ ăn nên chú thích nữa

Sau khi tan học, An Nhu nhắn tin báo một tiếng với Mạc Thịnh Hoan. Bạch Sùng Đức tự lái xe đến đón An Nhu, Bạch Tiêu ngồi ở hàng sau cầm balo giúp cậu.

“Đã lâu không gặp, sao em ốm vậy?” Bạch Tiêu vừa liếc mắt một cái đã nhanh chóng nhận ra sự khác lạ.

“Gần đây ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng.” An Nhu xấu hổ nở nụ cười: “Tự nhiên muốn ăn cháo do chính tay dì Triệu làm, cực cho hai người phải đích thân đến đây đón em rồi.”

“Đứa nhỏ này nói cái gì vậy!” Bạch Sùng Đức ngồi ở hàng ghế trước vội vàng quay đầu nhìn An Nhu, chân mày nhíu chặt: “Sao lại ốm đến mức này? Có phải đám người nhà họ Mạc kia không cho con ăn cơm đúng không?”

“Không phải đâu ạ.” An Nhu lắc đầu: “Là vấn đề của riêng cháu.”

Bạch Sùng Đức nhăn mày lo lắng, Bạch Tiêu vỗ vai An Nhu, ánh mắt đầy quan tâm: “Lát nữa nhớ ăn nhiều cháo một chút, nếu em muốn ăn mỗi ngày cũng không thành vấn đề.”

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Vấn đề giữa Nhu Nhu và chàng tiên không phải là không chịu tin tưởng lẫn nhau, cốt lõi nằm ở chỗ tương tự như “Món quà của nhà thông thái” (tên gốc: The Gift of the Magi), cả hai làm tất cả vì nhau, ưu tiên suy nghĩ cho đối phương.

Ngược nhẹ từng chút một, cầu xin độc giả mau chóng thu hồi đao, Mao Đào không muốn bị ăn đánh đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK