An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan tìm một chiếc ghế gấp nhỏ ngồi bên cạnh mình, ngăn cậu khỏi người đàn ông kia.
(*) Ghế gấp đi biển thường là loại này
Phơi nắng thật ra là một việc vô cùng tiêu hao thể lực, chỉ mới phơi nắng một lúc mà An Nhu đã cảm thấy vừa đói vừa khát, cậu với tay lấy chai nước suối. Mạc Thịnh Hoan thấy thế bèn lấy chai nước từ trong túi, giúp An Nhu vặn nắp chai, cắm ống hút, sau đó mới đưa cho cậu.
Chất lượng phục vụ hết sức chu đáo, An Nhu uống ngụm nước, trong ánh mắt toát lên niềm vui sướng.
Mạc Thành Hoàn vẫn luôn chú ý động tĩnh phía bên cạnh, chứng kiến người chú cho dù thấy ông cụ Mạc nói chuyện cũng không thèm động đậy lấy một cái vậy mà lại ân cần quan tâm đến An Nhu, ngay cả nắp chai nước cũng không để cậu động tay.
"Chú Mạc, cái kia." An Nhu nhìn đống đồ ăn vặt mà Mạc Thịnh Hoan mua.
Mạc Thịnh Hoan xé gói đồ ăn vặt, lấy nước sạch rửa tay, lau khô tay rồi bốc một miếng bánh phục vụ tận miệng cậu thiếu niên.
"Ăn ngon lắm." An Nhu ngồi dậy, đút cho Mạc Thịnh Hoan một miếng: "Chú Mạc cũng ăn thử đi."
Hai người em một miếng chú một miếng không coi ai ra gì, Mạc Thành Hoàn ngồi bên cạnh, ánh mắt ảm đạm.
Thời điểm An Nhu kết hôn với anh ta, cho dù không thể mở nắp hộp cũng không thèm nhờ mình giúp đỡ, chẳng thà tự mày mò tìm kiếm công cụ cạy khoá trên điện thoại còn hơn.
Kết hôn bốn năm năm, hai người không hề có tuần trăng mật, gần như chưa bao giờ đi chơi cùng nhau, ngẫu nhiên có hẹn hò cũng chỉ là đi siêu thị mua chút đồ, sẵn tiện cùng ăn một bữa cơm.
Tất cả mọi thứ đều chia đôi tiền, lúc mua đồ anh ta chỉ đứng từ đằng xa nhìn cậu thiếu niên vui đến quên trời quên đất trong khu đại hạ giá, mua đồ ăn còn phải bứt đi mấy chiếc lá vàng úa.
Trông cậu không hề giống thiếu gia nhà giàu một chút nào.
Mạc Thành Hoàn nghiêng đầu lẳng lặng nhìn An Nhu, trong đầu không ngừng ùa về những kí ức trước đây.
Hai người từng ăn chung một phần đồ ăn vặt, chia đôi món miến ngao và bún qua cầu được đựng trong một cái tô lớn, cậu thiếu niên cứ nhất quyết phải hơn thua với anh ta, tốc độ ăn uống cực kỳ nhanh.
(*) Miến ngao
(*) Bún qua cầu: món ăn đặc trưng của vùng Vân Nam, Trung Quốc. Thông thường sẽ có một tô nước dùng còn rất nóng và các loại nguyên liệu ăn kèm đã được thái lát mỏng cho vào từng chén nhỏ: thịt lợn, thịt gà, trứng cút sống, cá hồi, rau, bún gạo,...
Cách ăn: cho trứng vào bát nước dùng trước rồi mới cho thịt vào. Chờ vài phút cho thịt chín rồi tiếp tục cho nấm, rau vào. Lúc này bát nước dùng vẫn còn nóng đến mức tái chín được trứng lẫn thịt và rau. Bún sẽ là nguyên liệu được cho sau cùng để nước dùng giữ độ nóng lâu hơn.
Nhìn dáng vẻ của An Nhu, Mạc Thành Hoàn không nhịn được muốn trêu ghẹo cậu. Thế là anh ta bèn đẩy đầu cậu ra xa, kéo cái tô sang chỗ khác, ăn sạch sẽ thứ cậu thích, nhìn cậu thiếu niên không cam lòng cầm đôi đũa khuấy tới khuấy lui trong tô cả nửa ngày trời mới vớt được một cọng giá bé xíu.
Cuối cùng đành ấm ức ăn ngấu nghiến cọng giá kia.
Mạc Thành Hoàn vốn định đi thanh toán tiền, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi của cậu thiếu niên lại buột miệng thốt ra: "Tổng cộng 108 vỏ ngao, trung bình mỗi người ăn 54 con, tôi ăn trúng 9 con không có thịt, cho nên chỉ trả tiền 45 con thôi."
Nhìn An Nhu trợn tròn mắt, còn có bộ dáng nghẹn một bụng lửa giận của đối phương, Mạc Thành Hoàn cảm giác vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Rất lâu về sau, An Nhu luôn từ chối đi ra ngoài cùng anh ta, mỗi lần giận dỗi không cần anh ta dỗ dành cũng có thể tự khôi phục tâm trạng.
Bây giờ ngẫm lại, Mạc Thành Hoàn chợt nghĩ nếu khi đó mình chịu dỗ dành An Nhu, có lẽ cậu sẽ không chán ghét mình đến như vậy.
Tính tình An Nhu chính là kiểu chỉ cần người khác đối xử tốt với cậu một chút thôi, cậu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp lại đối phương. Nếu như lúc đó anh ta chịu dỗ dành cậu, chẳng cần mua quà tặng gì hết, chỉ cần nói vài câu ngon ngọt là có thể khiến An Nhu buông bỏ khúc mắc ở trong lòng.
Thế nhưng anh ta nói cũng chưa nói, cái gì cũng không làm.
Thậm chí còn chưa từng tặng An Nhu bất cứ một thứ gì.
Làm một người chồng, quả thật bản thân anh ta vô cùng quá đáng.
Mạc Thành Hoàn ngồi trên ghế, thất thần nhìn cậu thiếu niên vui vẻ đung đưa cẳng chân, trong tay ôm một đống đồ ăn vặt.
Dáng vẻ như vậy của cậu... thật sự đáng yêu không có chỗ chê.
Bóng người bên cạnh lặng lẽ nhích sang một bên che khuất tầm mắt của Mạc Thành Hoàn, nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía mình, Mạc Thành Hoàn không khỏi nhíu mày.
Người chú này cũng quá hẹp hòi rồi đấy.
Ánh mắt Mạc Thành Hoàn rơi xuống chiếc túi, bên trong ngốn đầy ăn đồ vặt Mạc Thịnh Hoan mua cho An Nhu. Nếu như cho Mạc Thành Hoàn thêm một cơ hội nữa, anh ta nhất định sẽ đối xử tốt với An Nhu giống y như vậy.
Chỉ cần một cơ hội thôi.
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt, phảng phất như có một tấm chắn vô hình hoàn toàn ngăn cách An Nhu ở phía bên kia, khiến Mạc Thành Hoàn không tài nào chạm vào người cậu.
"Chú hai." Mạc Thành Hoàn ngồi thẳng người dậy, giơ tay chỉ vào cái túi.
"Cho cháu một chai nước được không?"
Túi đồ ăn vặt nhanh chóng bị An Nhu ôm vào trong lòng như ôm bảo bối, cậu cảnh giác nhìn Mạc Thành Hoàn: "Muốn uống thì tự đi mua đi!"
Cái con hàng này ấy hả, mượn là diếm luôn, chính là cái kiểu lấy xong tuyệt đối không bao giờ thèm trả lại!
Mới vừa rồi ngay cả vai vế cũng không thèm xưng hô cho đàng hoàng, bây giờ lại mặt dày không biết xấu hổ đòi nước uống mà chú Mạc mua cho mình!
Mạc Thành Hoàn nhìn dáng vẻ của An Nhu, không nhịn được bật cười, thu tay về đứng dậy: "Em muốn ăn cái gì? Tôi đi mua cho em."
An Nhu ôm túi xoay người đi, không muốn nhìn thấy bản mặt của người này nữa.
Mạc Thành Hoàn rời đi, một lát sau quay về cầm theo một chai nước, ngồi bên cạnh cái ghế gần chỗ An Nhu uống hai hớp nước, sau đó cầm chai nước xối thẳng lên đầu mình.
"Thời tiết nóng nực quá." Mạc Thành Hoàn lau mặt rồi nhìn về phía An Nhu.
Quần áo trắng tinh bị nước thấm ướt, ẩn hiện bên dưới lớp vải là dáng người hoàn hảo. Mạc Thịnh Hoan hờ hững liếc nhìn Mạc Thành Hoàn, vẻ mặt dửng dưng éo care.
Ồ.
"Chú hai." Mạc Thành Hoàn cũng tìm một chiếc ghế gấp nhỏ ngồi xuống bên cạnh Mạc Thịnh Hoan.
"Khi còn nhỏ, mỗi lần Tết đến, còn có cả dịp sinh nhật của cháu nữa, cháu đều nhận được món quà của chú được gửi về từ nước ngoài. Cháu thích cái gì thì chú sẽ tặng cho cháu cái đó. Vào thời điểm ấy, chờ đợi quà tặng của chú, đối với cháu là một điều cực kỳ hạnh phúc."
Mạc Thịnh Hoan giữ vẻ im lặng, chăm chú ngắm nhìn An Nhu ôm túi đồ ăn vặt, quai hàm cử động lên xuống nhấm nháp từng miếng bánh, giống như một bé sóc nhiều chuyện đứng trên cây hóng hớt drama.
"Đáng tiếc sau đó cháu không còn nhận được quà của chú nữa." Mạc Thành Hoàn nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Cháu vẫn còn nhớ dáng vẻ năm đó chú nằm trên giường bệnh tựa như người sắp chết, trên người cắm đủ loại ống thở. Khi đó cháu rất sợ hãi, cháu còn tưởng chú sẽ không bao giờ tỉnh lại."
Mạc Thịnh Hoan quay đầu qua, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
"Mười mấy năm nay, mỗi năm cháu đều đến biệt thự của chú một lần. Tuy rằng lúc cháu đến chú không hề có phản ứng, nhưng cháu tin chắc chú cũng biết cháu từng đến thăm chú mà, có đúng không?" Mạc Thành Hoàn nhìn thẳng vào Mạc Thịnh Hoan, ánh mắt không chút né tránh.
An Nhu ở một bên cảnh giác nhìn khung cảnh chú hiền cháu thảo giả dối trước mặt, luôn trong tư thế sẵn sàng xoắn tay áo lên bảo vệ chú Mạc mọi lúc mọi nơi.
"Chú hai, chú tặng cho cháu nhiều quà như vậy, hiện tại nhìn thấy chú càng ngày càng khỏe ra, cháu cũng thật lòng vui vẻ." Mạc Thành Hoàn liếc thoáng qua An Nhu.
"Cho nên, cháu cũng muốn tặng chú một món quà đáp lễ."
An Nhu bất chợt cảm thấy sau lưng hơi căng thẳng, nhìn gương mặt lạnh nhạt thản nhiên của chú Mạc, cứ cảm giác trong bụng Mạc Thành Hoàn đời nào chứa nổi mấy loại suy nghĩ tốt đẹp.
"Cháu sẽ nói với ông nội là tuổi của cháu còn quá nhỏ, không đủ năng lực gánh vác nhà họ Mạc." Mạc Thành Hoàn lên tiếng, lời nói ra lại khiến An Nhu khiếp sợ không thôi.
"Cháu sẽ đề nghị với ông nội để chú hai tiếp quản nhà họ Mạc." Ánh mắt Mạc Thành Hoàn hết sức nghiêm túc, không hề giống như đang nói giỡn.
"Tuy hiện tại chú hai vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng cháu cảm thấy chú dư sức xử lý chuyện nhà họ Mạc." Giọng nói Mạc Thành Hoàn tràn ngập sự chân thành: "Chú cứ thử một lần đi, vốn dĩ nhà họ Mạc chính là của chú. Từ trước đến nay cháu vẫn luôn tâm niệm một điều, thứ gì thuộc về mình thì chắc chắn sẽ là của mình, cho dù người khác có làm thế nào cũng không thể cướp đi được."
"Cho dù có chiếm được thì cũng chỉ là nhất thời, quay đi ngoảnh lại rốt cuộc vẫn trở về trong tay mình."
Mạc Thành Hoàn liếc An Nhu, khóe môi khẽ cong lên.
"Cháu nói đúng không, chú hai?"
An Nhu ngẩn người ra, trong nháy mắt đột nhiên thông suốt ẩn ý trong lời nói của đối phương.
Nhà họ Mạc, còn có cả cậu nữa, vốn dĩ đều thuộc về Mạc Thành Hoàn.
Sao da mặt có thể dày tới mức độ này?
Nhưng quả thật An Lâm đã từng nói những chuyện liên quan tới nhân vật chính ví dụ như vấn đề thừa kế công ty tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi.
Mạc Thành Hoàn là nam chính, trong cốt truyện cũng định trước anh ta sẽ trở thành người kế thừa nhà họ Mạc.
An Nhu mím môi, nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
Kết cục cuối cùng của nhà họ Mạc sẽ ra sao, An Nhu không biết, nhưng cậu biết bản thân mình không phải là đồ vật, càng không cần thuộc về bất kỳ người nào hết.
Hiển nhiên Mạc Thịnh Hoan cũng hiểu được hàm ý của đối phương, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa An Nhu và Mạc Thành Hoàn, ông chú giơ hai ngón trỏ thon dài ra ngay trước mặt thằng chắt trai, hai đầu ngón tay chụm vào nhau rồi xoay một vòng.
(*) Vì không kiếm được hình minh họa giống y hệt nên mọi người coi đỡ cái này, cách làm cũng tương tự như trong gif vậy
"Có ý gì?" Mạc Thành Hoàn không hiểu.
"Cút." Mạc Thịnh Hoan bố thí cho một chữ.
Mạc Thành Hoàn ngơ ngác nhìn sắc mặt Mạc Thịnh Hoan, câm họng không nói được câu nào.
Vẻ mặt An Nhu như bừng tỉnh, học theo động tác tay vừa rồi của chú Mạc hướng về phía Mạc Thành Hoàn.
"Bất luận chú tin hay không, đây chính là thành ý của cháu." Mạc Thành Hoàn đứng dậy, xếp lại chiếc ghế gấp: "Sớm muộn gì ông nội cũng sẽ thông báo cho chú biết. Chú hai, cháu rất mong chờ biểu hiện của chú."
Nhìn Mạc Thành Hoàn rời đi, An Nhu lo lắng quan sát vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan, không ngờ tâm trạng của chú Mạc hết sức bình tĩnh, giống như chuyện vừa rồi không đáng để trong lòng vậy.
An Nhu cũng mơ hồ nhận ra ông cụ Mạc có ý định để Mạc Thịnh Hoan kế thừa nhà họ Mạc, liệu chú Mạc có thật sự không động lòng hay không?
...
An Nhu dành trọn nguyên buổi sáng để hưởng thụ gió biển với ánh mặt trời, ngày hôm sau khi lên đường trở về nhà, cậu cảm thấy cực kỳ hài lòng, không còn gì tiếc nuối.
Dựa vào kinh nghiệm quay video đặc sản trước đây, An Nhu mua một ít đặc sản thơm ngon rồi gửi bưu điện đến Tấn Thành, chờ sau khi hai người đáp máy bay xuống Tấn Thành, đặc sản cũng vừa vặn vận chuyển tới nơi.
An Nhu vui vẻ bày la liệt một đống đặc sản trên mặt đất, chuẩn bị chia phần cho thím Dương, An Lâm, tính thêm cả Tề Trừng nữa. Mạc Thịnh Hoan ngồi trong thư phòng, yên lặng nhìn màn hình laptop.
Có một email mới.
Đại học Tấn Thành có một truyền thống tốt đẹp chính là gửi kết quả thi cuối kì của học sinh cho phụ huynh, mà phụ huynh của An Nhu không ai khác ngoài Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu ở dưới phòng khách phân chia quà du lịch, bỗng nghe tiếng mở cửa phòng trên lầu hai, cậu bèn ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thịnh Hoan bước ra từ trong thư phòng, đứng tại lan can lầu hai ngoắc tay với cậu.
Nhìn thấy ngón tay thon dài ra hiệu lại đây, An Nhu lập tức phấn chấn tinh thần, tung tăng chạy lên cầu thang, sốt sắng đứng trước mặt Mạc Thịnh Hoan, nắm tay người đàn ông lắc qua lắc lại.
"Chú Mạc, làm sao vậy?"
Mạc Thịnh Hoan dẫn An Nhu đến trước laptop, vừa nhìn thấy dòng họ tên người gửi email là "Phòng giáo vụ Đại học Tấn Thành", An Nhu không nhịn được trợn trừng mắt, lật đật lùi về sau một bước.
Nhân sinh gian nan, có một số việc xin đừng vạch trần!
An Nhu nhanh chóng buông tay chú Mạc ra, lựa chọn lấy tay che hai mắt mình lại.
"Chú Mạc, chú nhìn giúp em đi."
Mạc Thịnh Hoan nghe lời mở email, nghiêm túc nhìn từng con số trên đấy.
"Có... có rớt môn không ạ?" An Nhu căng thẳng không dám nhìn.
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía An Nhu, không nhanh không chậm lên tiếng.
"Không có."
An Nhu thở hắt ra một hơi, buông hai tay đang che mắt xuống. May mắn không có rớt môn, tốt quá đi.
Lúc này An Nhu mới có can đảm nhìn kết quả, Mạc Thịnh Hoan chu đáo chừa ra một chỗ trống trên ghế, cậu ngồi giữa hai chân Mạc Thịnh Hoan, cẩn thận xem từng dòng từng dòng thành tích của mình.
Điểm thi trên giấy chiếm 60%, còn đánh giá chuyên cần của giảng viên chiếm 40%. An Nhu nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện các giáo sư đối xử với mình cũng không tệ lắm, ngoại trừ một hai môn ra, những môn còn lại đều được chấm điểm khá cao.
Tổng cộng thi tám môn, thành tích của bảy môn đều trên 90 điểm. An Nhu lo lắng nhất là môn Toán cao cấp, kết quả điểm thi cuối kỳ là 79 điểm, điểm đánh giá chuyên cần được 90 điểm, cuối cùng tổng hợp lại vượt qua 80 điểm.
Điều khiến An Nhu bất ngờ nhất chính là cậu lọt vào top 6 trong bảng xếp hạng toàn lớp.
Đây là chuyện mà trước đây có nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ tới.
"Ôi trời đất ơi." An Nhu không kiềm chế được tâm trạng vui sướng, quay đầu ra đằng sau nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Chú Mạc ơi, em đứng thứ sáu đấy!"
Bình thường học hành tệ như vậy, An Nhu cũng không ngờ mình lại thi được điểm cao đến thế!
"Giỏi lắm." Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan đong đầy vẻ dịu dàng.
An Nhu quay đầu lại, nằm nhoài trước màn hình hạnh phúc mỹ mãn nhìn thành tích của mình. Đứng thứ sáu lận đó, công nhận mình giỏi quá đi thôi!
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt nhìn vòng eo mảnh khảnh của cậu thiếu niên, nhẹ nhàng giơ tay chạm vào hai bên eo.
"Chú Mạc?" An Nhu cảm giác Mạc Thịnh Hoan siết eo mình nên quay đầu lại, bỗng dưng thấy chú Mạc ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của mình, đôi môi mím chặt, cần cổ đỏ bừng.
- -------------------
Tháng rồi có một vài chuyện không vui xảy ra nên tôi không có tâm trạng edit chữ nào, khoảng thời gian đó cực kỳ tồi tệ nhưng cũng may chỉ cần mình cố gắng vượt qua thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Bản thân tôi edit không được hay, câu cú không mượt, tốc độ edit lại chậm, lúc đầu cũng không ngờ lại có nhiều người đọc và yêu thích bộ truyện này đến như vậy, nếu trong lúc đọc truyện có gì sai sót thì mong mọi người thứ lỗi. Nhiều lúc vừa mệt vừa chán muốn bỏ edit nhưng vì tình yêu của chú Mạc và bé Nhu, vì những comment dễ thương của mọi người (thật ra cũng có comment khiến tôi phát cáu nhưng chỉ là số ít thôi) đã tiếp thêm động lực khiến tôi quyết tâm edit tiếp. Cảm ơn mọi người đã đọc mấy lời lảm nhảm của toii!!!