Trình Thịnh thấy làm lạ, cậu ta tận mắt chứng kiến Mạc Thành Hoàn điên cuồng tặng biệt thự mèo xa hoa trong phòng livestream của chú dâu. Tại sao bây giờ lại biến thành cho mượn tiền rồi?
Ánh mắt Trình Thịnh đảo qua đảo lại, lén lút đăng nhập vào Mễ Trảo, thấy chú dâu vẫn còn đang livestream thì lập tức click vào phòng livestream, giọng nói của cậu thiếu niên bất ngờ vang dội trong phòng khách.
"Bị tôi đoán trúng rồi, "Hoa biểu 123" là trẻ vị thành niên, cầm điện thoại của ba mẹ nghịch ngợm lung tung thôi..."
Trình Thịnh xém tí nữa tắt thở ngay tại chỗ, vội vàng hạ âm lượng xuống.
Toang rồi!
Lúc trước xem phim Mỹ còn ngại âm lượng không đủ, tại sao bây giờ lại lớn như thế này chứ!
Nghe được giọng nói quen thuộc, Trương Vân quay phắt qua nhìn chằm chằm Trình Thịnh.
Mạc Thành Hoàn cũng chậm rãi quay đầu qua nhìn điện thoại trong tay Trình Thịnh.
Trẻ vị thành niên? Nghịch ngợm lung tung?
Nhiệt độ trong phòng khách nháy mắt giảm xuống tới mức đóng băng, Trình Thịnh ôm chặt điện thoại, vẻ mặt hoảng sợ: "Thật ngại quá."
"Sao giọng nói này nghe quen vậy?" Trương Vân bước tới chỗ Trình Thịnh, giật lấy cái điện thoại trong tay cậu, chỉnh âm lượng lớn lên.
"Phụ huynh hãy quan tâm đến con mình nhiều hơn... Đừng để trẻ con có cơ hội thực hiện hành vi tiền mất tật mang..."
Nhìn An Nhu đang tươi cười trên màn hình, cằm Trương Vân suýt đã rớt xuống.
"Con bị điên hả?" Trương Vân nghiến chặt răng, tức giận dí sát điện thoại tới trước mặt Mạc Thành Hoàn.
"Con tốn nhiều tiền như vậy để tặng quà cho nó có phải không?"
Mạc Thành Hoàn nhìn gương mặt cậu thiếu niên gần trong gang tấc, sắc mặt hờ hững: "Con muốn xài tiền của con như thế nào là quyền tự do của con, mẹ không có quyền kiểm soát con."
"Tự do của con?" Trương Vân giận dữ ném phăng cái điện thoại ra ngoài: "Con bị chập mạch dây thần kinh nào rồi mà dám đập tiền lên người nó!"
"Nhà họ An sau lưng nó một không tiền hai không quyền, lý do gì khiến con bỏ ra gần một triệu đi lấy lòng nó?"
Trình Thịnh đau lòng nhìn điện thoại của mình, nhưng không dám đi qua nhặt.
Thấy con trai không nói lời nào, Trương Vân càng giận sôi máu: "Con có biết ông cụ Mạc bị bệnh nhập viện không? Mẹ và ba con đã đi thăm rồi, tại sao con không biết đi qua đó hỏi thăm bệnh tình ông cụ Mạc vài câu, lại tạo thiện cảm trước mặt ông cụ mà ở đây xem ba cái livestream của thằng khốn nạn này!"
"Thành Hoàn đã đi thăm ông cụ Mạc rồi ạ." Trình Thịnh dè dặt giơ tay lên, muốn biện minh cho anh em tốt của mình.
"Cút qua một bên đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu!" Trương Vân không thèm cho Trình Thịnh sắc mặt tốt.
"Con có biết tại sao ngón tay của mẹ bị thương không? Cũng bởi vì thời điểm mẹ đi thăm ông cụ Mạc bị thằng khốn nạn này giở trò khiến cho con tiện nhân kia làm gãy ngón tay của mẹ."
Trương Vân giơ tay lên, chỉ vào thanh nẹp trên ngón tay mình, gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng: "Vậy mà con còn tặng một đống tiền cho cái thằng chướng mắt này, con muốn chọc mẹ tức chết phải không?!"
Mạc Thành Hoàn nhíu mày nhìn ngón tay bị thương của mẹ mình.
"Nó ỷ có ông cụ Mạc chống lưng nên mới dám nhảy lên đầu lên cổ mẹ." Trương Vân nhớ lại cơn đau lúc đó lại thấy ấm ức: "Mấy người bọn họ ức hiếp mẹ cũng thôi đi, vậy mà con cũng hùa theo bọn họ chọc tức mẹ!"
"Nếu mẹ bị thương thì về nhà nghỉ ngơi đi." Mạc Thành Hoàn nhìn mẹ mình đang lau nước mắt, giọng nói cũng dịu đi: "An Nhu động thủ với mẹ là cậu ấy không đúng, nhưng mẹ cũng bớt nói lại hai câu đi, mẹ không nghe câu cái miệng hại cái thân sao!"
Thấy con trai vẫn còn nghiêng về phía mình, tâm trạng Trương Vân không khỏi tốt hơn: "Thành Hoàn, nghe lời mẹ, mẹ không bao giờ làm hại con đâu."
"Phải thường xuyên đến thăm ông cụ Mạc nhiều hơn, đừng xài tiền bậy bạ như vậy nữa. Nếu như chuyện cháu trai tặng quà cho chú dâu bị truyền ra ngoài, người hiểu chuyện sẽ nói con đang lấy lòng chú hai, người không biết sẽ tưởng con thích cái thằng khốn nạn kia, đến lúc đó sẽ xuất hiện mấy tin đồn nhảm. Nếu chuyện này truyền đến tai ông cụ Mạc, con còn ngồi yên trên cái ghế người kế thừa nhà họ Mạc được sao?"
Trình Thịnh nhìn Trương Vân, chợt đụng trúng ánh mắt của anh em tốt, im lặng không nói lời nào.
"Còn cậu nữa." Trương Vân chú ý tới Trình Thịnh, giơ một ngón tay chỉ vào cậu, giọng điệu đầy ghét bỏ.
"Suốt ngày không để cho người nhà họ Trịnh bớt lo, từ nhỏ đến lớn có chuyện xấu nào mà cậu không dám làm hả? Nếu không có người nhà họ Trịnh bảo vệ thì sớm muộn gì cậu cũng phải ăn cơm tù thôi."
"Sau này đừng có qua lại với con trai tôi nữa, có nghe không?"
Trình Thịnh trợn mắt há hốc mồm, bị những lời của Trương Vân làm tổn thương, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Trương Vân vênh mặt đắc ý rời đi, trước khi đi còn không quên dẫm một cái thật mạnh lên chiếc điện thoại nằm trên mặt đất.
Nước mắt của Trình Thịnh gần như sắp chực trào ra khỏi hốc mắt.
Đợi Trương Vân đi rồi Mạc Thành Hoàn mới nhặt cái điện thoại trên mặt đất lên, đưa cho Trình Thịnh đang rơm rớm nước mắt.
"Tôi sẽ đền cho cậu cái mới nhất."
"Không phải là chuyện bồi thường hay không." Đôi mắt Trình Thịnh đỏ hoe, nhìn dấu chân trên điện thoại.
"Tại sao lại xúc phạm tôi như vậy chứ?"
"Đúng là hồi còn nhỏ tôi ngứa đòn thật, nhưng đâu có đánh nhau nhiều. Lúc đó ba mẹ tôi bận như chó không rảnh quan tâm gì đến tôi, ông bà nội chỉ thích anh trai tôi nên cũng mặc kệ tôi..."
Trình Thịnh nói tới đây thì không nhịn được rơi nước mắt: "Ngay cả bảo mẫu cũng khinh thường tôi, có đồ ăn ngon đều chia cho anh trai tôi trước tiên, chỉ chừa cho tôi một chút xíu. Lúc đó tôi không vui nên mới gây sự để người nhà quan tâm tới tôi thôi!"
Mạc Thành Hoàn ngồi bên cạnh Trình Thịnh, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt của cậu thiếu niên.
"Cậu có hiểu cảm giác khó chịu này không?" Trình Thịnh vừa gân cổ gào khóc vừa lấy tay áo lau vỏ ngoài điện thoại.
"Cậu về nghỉ ngơi trước đi." Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh: "Tôi có việc phải đi ra ngoài rồi."
"Thực ra điện thoại này vẫn còn dùng được." Trình Thịnh khịt mũi, bấm nút khởi động nguồn: "Màn hình chỉ bị bể một chút thôi, không cần đổi cái mới đâu."
Mạc Thành Hoàn trầm mặc nhìn thằng bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Trình Thịnh chợt phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn: "Không phải cậu đi ra ngoài mua điện thoại mới cho tôi hả?"
"Tôi muốn đi tìm An Nhu." Mạc Thành Hoàn vô cảm nói: "Tôi phải hỏi rõ ràng tại sao cậu ấy lại muốn hoàn tiền cho tôi."
Trình Thịnh hít một hơi thật sâu, thần sắc hoảng sợ: "Cậu bị điên rồi. Sao cậu dám đi tìm chú dâu nữa, ngại mình bị đánh một trận chưa đủ nặng hả?"
Ánh mắt Mạc Thành Hoàn có chút không vui: "Chỉ tìm An Nhu nói chuyện thôi mà."
"Vãi cứt!" Trình Thịnh đứng dậy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Tôi thấy cậu bị tẩu hỏa nhập ma nặng lắm rồi. Cậu thích chú dâu của cậu, bị chú dâu đánh một trận bầm dập cũng không chịu tránh xa người ta một chút, không gặp được chú dâu sẽ thấy khó chịu trong lòng. Tôi nói có đúng không?"
"Không phải." Mạc Thành Hoàn nhanh chóng phủ nhận.
"Tôi phục cậu luôn." Trình Thịnh cầm điện thoại đi về phòng mình: "Tôi không thể tiếp tục ở đây nữa. Tôi thà bây giờ trở về bị ba tôi đánh chết cũng không muốn ở lại chỗ của cậu nữa!"
"Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện cho coi. Một người rồi hai người, ai cũng nói tôi dạy hư cậu."
"Trình Thịnh!" Mạc Thành Hoàn nhíu mày đứng dậy.
"Đừng có gọi tên tôi. Chỉ cần cậu còn làm ra những chuyện như vậy nữa thì tôi sẽ tiếp tục bị ăn chửi dài dài. Tôi vẫn nên nhân lúc còn sớm rời khỏi chỗ cậu thôi!" Trình Thịnh đóng cửa phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc nhét hết vào vali.
Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh kéo vali khăng khăng đòi đi, chỉ có thể đứng ngay cửa chặn ngang đường đi.
"Nếu cậu không muốn tôi đi thì đừng làm mấy chuyện ngu ngốc nữa!" Trình Thịnh nghiêm túc nói.
"Không phải." Ánh mắt Mạc Thành Hoàn lãnh nhạt: "Tôi chỉ muốn khuyên cậu không nên về nhà, ba cậu sẽ đưa cậu ra nước ngoài."
"Đi thì đi thôi." Trình Thịnh tỏ vẻ mình không sợ.
"Cậu nghe tôi nói..." Sắc mặt Mạc Thành Hoàn nghiêm túc: "Nếu cậu đi thì chắc chắn cậu sẽ chết đó."
Biểu cảm của Mạc Thành Hoàn căng thẳng, giọng nói cũng nặng nề và nghiêm túc.
Mạc Thành Hoàn không nói giỡn.
Trình Thịnh rùng mình một cái.
"Cậu đi được rồi." Mạc Thành Hoàn tránh qua một bên.
Trình Thịnh đứng trước cửa, đi không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể ngẩng đầu mang theo chút hy vọng cuối cùng hỏi: "Cậu vẫn muốn đi tìm chú dâu sao?"
"Đương nhiên." Mạc Thành Hoàn không cần suy nghĩ đã trả lời ngay lập tức.
"Mẹ nó." Trình Thịnh cắn răng, kéo vali rời khỏi biệt thự.
Nhân sinh quá mức gian nan, nhưng cũng không phải không có một chút cơ hội nào.
Trình Thịnh mặc áo ngắn tay đứng bên lề đường lạnh run người, bấm điện thoại gọi vào số của Bạch Tiêu.
Điện thoại vừa kết nối thì Trình Thịnh đã bật khóc nức nở.
"Đại Bạch, hu hu hu, bây giờ tôi chỉ còn một mình anh thôi."
Một lát sau, Bạch Tiêu lái xe đến đây đón Trình Thịnh đang run lẩy bẩy đứng bên lề đường.
"Tôi biết Đại Bạch tốt nhất mà." Trình Thịnh quấn một cái thảm, ngồi ở ghế sau hắt xì liên tục.
Bạch Tiêu bất đắc dĩ bật cười: "Sao vậy? Cậu với Thành Hoàn cãi nhau hả?"
"Chỉ... cãi nhau một chút thôi." Trình Thịnh ấm ức cúi đầu: "Bây giờ tôi không còn chỗ nào để đi hết."
Bạch Tiêu lái xe vào đường một chiều, cũng không hỏi gì thêm.
"Vậy cậu đến nhà tôi tá túc một đoạn thời gian đi."
"Nhà anh?" Trình Thịnh trợn mắt: "Chính là căn nhà ở Tấn Thành đấy hả?"
Chỗ đó là nơi xảy ra chuyện đứa con trai thứ hai của nhà họ Bạch bị thất lạc, cũng là nơi khiến nhà họ Bạch thương tâm. Trình Thịnh biết mỗi lần Bạch Tiêu về nước, thà ở khách sạn cũng không muốn đến gần căn nhà đó. Tại sao bây giờ lại muốn vào trong đó ở?
"Đúng vậy, ba mẹ tôi đang ở đó." Vẻ mặt Bạch Tiêu bình tĩnh.
"Cái gì?" Trình Thịnh bị doạ không nhẹ: "Bác trai bác gái đã về nước rồi?"
Sau bao nhiêu năm trời vậy mà nhà họ Bạch lại trở về Tấn Thành, còn vào ở trong căn nhà đó, Trình Thịnh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Trình Thịnh không dám xuống xe.
"Xuống xe đi, tôi nhớ hồi còn nhỏ cậu hay tới đây chơi lắm mà." Bạch Tiêu giúp Trình Thịnh xách vali xuống xe. Trình Thịnh do dự bước xuống xe, đi theo đằng sau Bạch Tiêu bước vào biệt thự.
Cửa biệt thự mở rộng, khung cảnh trong biệt thự náo nhiệt lạ thường. Trình Thịnh ngạc nhiên nhìn Bạch phu nhân đang tươi cười trò chuyện với người bạn nào đó. Thấy Bạch Tiêu dẫn Trình Thịnh tới, Bạch phu nhân bước tới cho Trình Thịnh một cái ôm.
"Tiểu Trình Trình." Bạch phu nhân tấm tắc khen: "Mới mấy năm không gặp mà cháu càng ngày càng đẹp trai ra."
"Cháu chào bác gái ạ." Trình Thịnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch phu nhân. Lúc trước bệnh trầm cảm của Bạch phu nhân nghiêm trọng cỡ nào chính cậu đã được tận mắt chứng kiến. Nhưng nhìn tình trạng bây giờ của Bạch phu nhân... hình như đã tốt lên thì phải?
"Bác và bạn của bác còn chút chuyện muốn nói. Cháu đi chơi với Tiêu Tiêu đi, lát nữa bác trò chuyện với cháu sau." Bạch phu nhân mỉm cười vỗ vai Trình Thịnh: "Tiểu Trình Trình đã trưởng thành, cũng ra dáng một người đàn ông rồi."
Trình Thịnh ngượng ngùng sờ mũi, vô tình nhìn thoáng qua người bạn của Bạch phu nhân, hình như là tổng giám đốc của một công ty truyền thông nổi tiếng.
Bước vào căn phòng mà Bạch Tiêu đã sắp xếp cho mình, Trình Thịnh cảm giác như đang nằm mơ.
"Tôi để vali của cậu ở trong phòng, có yêu cầu gì cứ nói với tôi." Bạch Tiêu nhìn một vòng quanh căn phòng: "Căn phòng này là căn phòng cậu ở hồi còn nhỏ, bây giờ đã được sửa chữa lại một chút."
"Đại Bạch." Trình Thịnh giật nhẹ quần áo của đối phương, không thể tưởng tượng được hỏi: "Bác gái muốn trở lại giới giải trí hả?"
"Nói nhảm gì đó." Bạch Tiêu lắc đầu: "Đâu ra chuyện này."
"Nhưng tôi thấy bác gái nói chuyện với tổng giám đốc của công ty truyền thông." Trình Thịnh do dự muốn nói lại thôi.
"Mẹ tôi chỉ muốn mượn mấy nghệ sĩ thôi." Bạch Tiêu bình tĩnh: "Cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì tôi gọi một phần cho cậu."
Trình Thịnh vô thức gật đầu, đi tới ngồi trên giường, trong đầu không ngừng xẹt qua đủ loại suy đoán, sau đó giống như chợt nhớ ra điều gì đó mà trợn to hai mắt.
Bạch Tiêu xách hộp cơm bước vào phòng, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Trình Thịnh.
"Đại Bạch, có phải anh đã tìm được em trai của mình rồi đúng không?"
Tình huống rất rõ ràng, muốn giấu cũng giấu không được.
Bạch Tiêu sảng khoái thừa nhận: "Cậu đoán đúng rồi, nhưng tạm thời đừng tiết lộ gì ra bên ngoài hết."
"Ôi trời đất ơi!" Trình Thịnh cũng mừng lây cho anh em của mình: "Tôi đã nghi rồi mà. Đột nhiên tình trạng của bác gái chuyển biến tốt như vậy, mọi người còn dọn vào đây ở nữa. Xem ra đúng là tìm được em trai rồi!"
Nhắc đến em trai, Bạch Tiêu không nhịn được bật cười: "Mau ăn đi."
Mặc dù chỉ nhịn đói một bữa nhưng Trình Thịnh vẫn ăn uống ngấu nghiến, há to miệng ăn đồ ăn Bạch Tiêu tiếp tế. Cửa phòng ngủ chợt vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Tiêu đi ra mở cửa, người tới là Bạch Sùng Đức.
Trình Thịnh nhanh chóng đứng dậy, luống cuống dùng mu bàn tay lau miệng: "Cháu chào bác trai ạ!"
"Ừ." Trên mặt Bạch Sùng Đức cũng mang theo ý cười nhè nhẹ: "Bác nghe nói Tiểu Trình tới đây nên đi qua gặp cháu một chút."
"Bác trai." Trình Thịnh rất cảm động.
Trình Thịnh còn nhớ mỗi khi ba mình nhắc tới Tập đoàn y tế Bách Thụy, trên mặt đều xuất hiện vẻ ngưỡng mộ không kiềm chế được. Địa vị nhà họ Trịnh không bằng nhà họ Bạch, vậy mà người nhà họ Bạch vẫn còn nhớ rõ mình, cũng đối xử tốt với mình.
Giống như hồi còn nhỏ vậy.
"Cứ yên tâm ở lại đây bao lâu cũng được. Bác nghe nói chuyện của cháu rồi, người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, huống chi còn do đối phương khiêu khích trước." Bạch Sùng Đức cười ôn hoà: "Ngày nào đó bác sẽ tìm ba cháu nói chuyện, khuyên ông ấy đừng đánh cháu nữa."
"Cám ơn bác trai!" Trình Thịnh cúi người thật thấp. Nhớ tới cảnh tượng Trương Vân quăng bể điện thoại của mình và mắng chửi mình té tát, lại nhìn Bạch Sùng Đức đứng trước mặt, hai mắt không nhịn được đỏ hoe.
Thấy Bạch Sùng Đức vừa đi, Trình Thịnh lập tức lau nước mắt, nhìn Bạch Tiêu với vẻ mặt đáng thương: "Đại Bạch, anh có sợ tôi dạy hư anh không?"
"Tôi lớn tuổi hơn cậu, nói tôi dạy hư cậu còn có lý hơn." Bạch Tiêu cười đứng dậy: "Cậu cứ ăn đi, tôi đi trước đây."
"Khoan đã." Trình Thịnh gọi Bạch Tiêu, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.
"Em trai anh... có phải là An Nhu không?"
Bạch Tiêu quay đầu lại, tuy không trả lời nhưng biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt đã tiết lộ đáp án rõ mười mươi.
"Làm sao cậu biết được?"
Bị mình đoán trúng rồi!
Trình Thịnh hít sâu một hơi: "Không phải lúc trước anh nhờ tôi điều tra An Nhu sao? Từ miệng An Lâm tôi mới biết An phu nhân đối xử tệ bạc với cậu ấy từ nhỏ đến lớn, còn bắt cậu ấy liên hôn với nhà họ Mạc. Lúc đó tôi còn nói thầm ở trong bụng, làm gì có loại mẹ ruột nào độc ác như vậy chứ!"
"Coi như cậu chó ngáp phải ruồi." Bạch Tiêu ngồi xuống, vui vẻ giải thích: "Chúng tôi đã làm xét nghiệm ADN rất nhiều lần, kết quả cũng chứng minh An Nhu chính là em trai ruột của tôi. Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được đứa em trai đã thất lạc nhiều năm."
Trình Thịnh nuốt nước miếng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, không khỏi nhìn về phía Bạch Tiêu.
"Đại Bạch, tôi nói cho anh biết chuyện này, nhưng anh nhất định phải giữ bình tĩnh."