Chị Hà đã đợi cô ở đó dẫn vào bên trong, nhìn cô một vòng sau đó nhướng mày khen ngợi. “Chà, em tuyệt lắm!”
“Cảm ơn chị ạ.” Nhật Ly gượng cười, sắc mặt có chút căng thẳng.
“Ôi dào, không có gì đâu, cứ yên tâm nhé! Em là tác giả đương nhiên sẽ không có nhiều câu hỏi, đừng áp lực quá, cứ bình tĩnh tạo ấn tượng tốt là được rồi.” Chị Hà nhỏ giọng nói sau đó theo cửa hông dẫn cô vào phòng chờ.
Nói vậy chứ Ngọc Hà cũng hồi hộp chẳng kém, lần đầu tiên tác giả dưới tay được nhận sự nổi bật nhướng này, mấy biên tập viên có được sự may mắn giống cô ấy.
Hai người đi tới dãy hành vòng qua một khúc quanh liền đến cửa phòng chờ.
Đây là căn phòng rộng lớn có không gian mở, được chia ra thành rất nhiều ô riêng biệt, mỗi ô kê một bộ bàn ghế sô pha sang trọng.
Lúc này tại đây đã có khá nhiều người, có người Nhật Ly biết, có người không. Đạo diễn Khắc Trung thấy cô liền giơ tay lên vẫy.
“Đến đây, ngồi chỗ này!”
Sau khi Nhật Ly lễ phép chào hỏi, liền im lặng ngồi ở một bên điều chỉnh nhịp thở cho bớt hồi hộp.
Đạo diễn Khắc Trung nhìn vào gương mặt xinh đẹp mang vẻ lạnh lùng xa cách của Nhật Ly bật cười trêu chọc: “Sau vài lần sẽ quen thôi mà.”
“Em cũng muốn được vài lần thử cảm giác này.” Nhật Ly mỉm cười đáp lại. “Nghe anh nói, em lại bắt đầu cảm thấy bản thân nên ảo tưởng một chút.”
“Ừ, nghĩ vậy đi.” Ông ấy động viên cô như vậy nhưng bàn tay chốc chốc lại nắm vào mở ra, chẳng thể che giấu nổi nội tâm đang phập phồng, lo âu, uống không biết bao nhiêu chén trà mà vẫn cứ thấp thỏm như lần đầu tiên đi cống bố phim.
Căn phòng rộng lớn thoáng chốc yên tĩnh, ai cũng đang chìm trong tâm trạng riêng của mình, mong chờ từng phút giây.
Đúng vào lúc này ngoài cửa bỗng có một vài tiếng kinh hô, vỗ tay, Nhật Ly tò mò ngoái đầu nhìn lại liền thấy Tuấn Kiệt, còn có Lam Linh.
Hai người cùng xuất hiện.
Đạo diễn Khắc Trung thấy người đến là ai lập tức đứng dậy đon đả ra đón, giọng nói của ông ấy hàm chứa sự kinh hỉ vang lên: “Ôi không ngờ anh lại đến, tôi cảm thấy vinh dự quá!”
Tuấn Kiệt chạm nhẹ vào tay của ông ấy rồi đi về phía ô ghế sô pha mà Nhật Ly đang ngồi, cặp mắt anh ghim chặt lên cô gái mặc bộ váy màu đen bằng nhung chẽn eo cúp ngực, từng đường cong trên cơ thể của cô hiện lên khiến anh cảm thấy trái tim rộn ràng chờ mong.
Cô cũng trừng mắt nhìn lại anh, rồi giống như bị lạc sâu vào đó.
Khoé miệng Tuấn Kiệt hơi nhếch lên.
Lâu lắm rồi, anh thực sự nhớ cô, nhớ giọng nói và mùi hương của cô muốn phát điên lên.
Anh cảm thấy hối hận rồi, nuối tiếc rồi!!!
Đồng ý cho cô nghỉ việc tại Hùng Thiên khiến cô lại lao đầu vào thức đêm viết truyện, lao lực thương tâm.
Sao trước kia anh không nghĩ ra cô sẽ làm chuyện này chứ?
Bây giờ muốn cô quay trở lại, thì làm thế nào?
“Chào em, em vẫn khỏe chứ?” Giọng nói trầm ấp của Tuấn Kiệt vang lên, nhưng nó lại chẳng lọt vào tai Nhật Ly được bao nhiêu.
Đột nhiên tai cô đã bị ù đi, không còn nghe được rõ ràng nữa, cô chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng mà đoán ra, anh vừa hỏi điều gì.
Cảm giác chua xót lập tức trào lên, cơn đau nhói ở tim làm cô như muốn ngừng thở. Gương mặt cứ thế ngây ra đáp lại người đàn ông đang đứng đối diện.
“Chị, chị quen người này sao?” Cái ôm mềm mại của Lam Linh cùng câu hỏi của cô ấy khiến Nhật Ly bừng tỉnh.
“Không, không quen.” Cô buột miệng trả lời, mắt cũng cụp xuống che giấu sự đau lòng.
“Ồ, em lại cứ tưởng.” Lam Linh bĩu môi hất cằm đắc ý nhìn Tuấn Kiệt.
Mà người đàn ông đứng đối diện khi nghe thấy cô phủ nhận như thế cả người cũng cảm thấy khó chịu, như là bản thân đã đánh mất đi thứ gì đó. Anh cau mày không hiểu nhìn xoáy vào đỉnh đầu cô.
Cho dù cô không chấp nhận tình cảm của Tuấn Phong, thì cũng không nên lạnh lùng xa cách đến như thế chứ.
Sự khó chịu trong lòng anh cũng cứ thế nhân lên, cả người giây trước còn đang hiền hòa vui vẻ, giây sau đã như tảng băng ngàn năm, cự người ngoài ngàn dặm.
“Hai người quen nhau à?” Đạo diễn Khắc Trung vừa chào mấy người mới đến, tới khi quay lại đã thấy bầu không khí có phần quỷ dị, nhịn không được mới hỏi như thế.
Đáp lại ông ta là câu trả lời rất nhỏ của Nhật Ly: “Em không.”
“Vậy hả?” Ông ấy quay sang nói với Tuấn Kiệt: “Mời anh ngồi, tôi giới thiệu một chút.”
“Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Thiên, chính là nhà đầu tư duy nhất của bộ phim.” Sau đó ông ấy đưa tay về phía Nhật Ly: “Còn cô gái xinh đẹp này chính là tác giả gốc của bộ truyện đó.”
“Rất vui được gặp em.” Tuấn Kiệt mỉm cười, đưa tay về phía trước.
Nhật Ly nhìn bàn tay của anh, hô hấp từng nhịp khó nhọc, nhói lên. Đôi tay của cô trên đầu gối đang đan chặt vào nhau, lạnh cóng.
Cuối cùng trước ánh mắt của mọi người, cô giơ tay chạm vào rồi nhanh chóng rụt lại.
Đạo diễn Khắc Trung hài lòng gật đầu, cô gái này thấy người sang không vồ vập, vẫn có thể giữ mình như thế thật đúng là hiếm có.
Sau đấy ông ấy lần lượt giới thiệu thêm những người khác đang ngồi ở đó.
Lúc này Ngọc Hà mới ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Hai người là tình yêu bí mật à?”
Nhật Ly nghe nhắc tới hai tiếng “tình yêu” liền cắn môi lắc đầu, sau đó vội đứng dậy khẽ nói: “Em đi vệ sinh.”
Ngọc Hà nhìn theo bóng dáng như đang bỏ chạy của cô mà cười đắc ý.
Thấy Nhật Ly bỏ đi, Tuấn Kiệt cũng đứng dậy bám theo sau.
Lần này thì người trợn mắt kinh ngạc không còn là riêng Ngọc Hà nữa, mà là tất cả mọi người.
Thì ra là thế, bảo sao bên phía nhà đầu tư nhất nhất yêu cầu diễn viên phải do tác giả truyện chọn.
Lại còn có kế hoạch chuyển thể tất cả những bộ truyện còn lại thành phim, kịch bản cũng đã lên rồi kìa.
Hóa ra tổng tài sủng vợ là có thật!