Mục lục
Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! - Võ Nhật Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh đã biết mình sai ở đâu rồi hay sao?” Nhật Ly nghẹn ngào hỏi.

Đột nhiên ánh mắt của Tuấn Kiệt trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, môi mỏng khẽ mở: “Ừ, anh sai từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng cần phải được dạy dỗ.”

Nhật Ly thấy thế sợ hết hồn, cô vô thức chống tay vào người anh đẩy mạnh thoát thân rồi lùi dần về phía sau. Nhưng ngay sau đó cả người cô đã bị người đàn ông ôm vào trong lồng ngực.

“Rất xin lỗi em, anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa, tha thứ cho anh nhé, được không?”

Giọng nói của Tuấn Kiệt rất thành khẩn, cộng thêm nhịp đập thổn thức của trái tim anh đang hòa nhịp cùng với cô, làm tan chảy đi mọi sự giận dỗi. Nhật Ly chớp chớp mắt để dòng lệ không trào ra nữa, giọng nói thì thầm khẽ vang lên: “Anh đã gặp phải chuyện gì?”

“Kể cho em nghe đi?”

Câu nói của Nhật Ly khiến Tuấn Kiệt theo bản năng sợ hãi siết chặt vòng tay làm cơ thể của cô bị ép chặt tới mức hô hấp khó khăn, còn có nguy cơ sắp tắt thở. Cô đập vào lưng anh khó nhọc nói: “Anh buông em ra đã!”


“Không buông, buông ra em chạy thì sao.” Tuấn Kiệt ương ngạnh đáp.

Nhật Ly: “…”

Cái logic gì vậy?

“Mẹ kiếp, Tuấn Kiệt, em không thở nổi.”

Chạy? Chạy gì chứ? Giờ này thì cô có thể chạy đi đâu? Vì sao phải chạy?

“Em không đùa đâu, thở hết nổi…”

Tuấn Kiệt hoảng sợ buông tay, Nhật Ly bám tay vào ngực anh, cả người mềm nhũn phì phò thở. “Anh làm gì vậy, ghì em chặt muốn nứt xương?”

Cô đập mạnh tay lên vòm ngực rắn chắc lầu bầu.

Tuấn Kiệt mỉm cười cúi đầu, đôi mắt sâu hun hút của anh nhìn thẳng vào mắt của cô, dịu dàng nói: “Anh rất muốn kể cho em nghe, nhưng hiện tại nhiều chuyện còn chưa giải quyết xong. Cho anh thêm một chút thời gian nữa, sẽ cho em biết tất cả.Tin tưởng anh, đối với em, anh không hề có chút giả dối nào, em chính là sinh mệnh quan trọng nhất của anh, chờ anh thêm chút nữa thôi, nhé?”

Nhật Ly cảm nhận được rõ ràng sự chân thành tha thiết ở trong ánh mắt anh, cuối cùng cô vẫn thua trận chẳng thể cứng rắn nổi.

Người đàn ông này cô yêu đến tận xương tuỷ. Nếu như anh chưa muốn nói, ắt hẳn có điều gì đó.

Cô tin anh, luôn sẵn sàng nghe theo. Nhưng vẫn phải tỏ vẻ một chút.

Lúc sau, cô mới cất giọng như đe dọa: “Sau này… Không cho phép anh tái phạm nữa. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải để em ở bên anh. Ngày tháng không có anh, em như một cái vỏ hộp trống rỗng, thêm lần nữa, em sẽ chẳng thể trụ nổi.”

Tuấn Kiệt bật cười, mắt lấp lánh. Anh vội vàng đồng ý, rồi giơ một tay lên thề: "Anh xin thề sẽ luôn ở bên cạnh em như hình với bóng, em đi đâu anh đi đó không rời xa dù chỉ một giây.”

Nhật Ly gật đầu, lúc này Tuấn Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đặt bên eo cô lại bắt đầu không an phận, anh ghé vào bên tai khẽ thì thầm: “Chúng ta... có thể không?”

Nhịp tim Nhật Ly chợt đập loạn một nhịp, cô cắn môi cụp mắt xuống không nói gì. Mãi sau mới nhỏ giọng hỏi: “Những lần trước, trong giấc mơ của em, đều là anh giở trò phải không?”

Hỏi xong, vành tai của cô cũng đỏ lên, mà cả người chỗ nào cũng muốn bốc cháy.

“Không phải tất cả các đêm, đôi khi anh cũng chỉ ôm em nằm ngủ thôi mà.” Tuấn Kiệt cười trêu chọc.

“Có phải anh không?” Nhật Ly vẫn ngoan cố lặp lại câu hỏi.

“Ừ, là anh.” Tuấn Kiệt tủm tỉm trả lời.

Ngay lập tức Nhật Ly há mồm cắn thẳng vào ngực anh, giống như là cô đang phát tiết sự cáu giận để che lấp đi cảm xúc chột dạ của bản thân. Giá như lúc này có cái lỗ, Nhật Ly chắc chắn sẽ chui vào vào đó bằng mọi cách.

Tuấn Kiệt vờ như không cảm thấy đau, cũng không nhận ra sự túng quẫn của Nhật Ly, giọng nói trầm thấp từ tính lại vang lên: “Bây giờ chúng ta biến nó thành hiện thực nhé, ngay tại đây, nhà của chúng mình.”

“Nhà của chúng mình?” Nhật Ly nhả miệng khẽ lẩm bẩm. Ánh mắt liếc về phía vết răng rớm máu trên áo trước ngực anh, lại thấy đau lòng.

“Ai cho phép anh làm loạn hả? Giờ thì anh giỏi rồi, bao nhiêu lần giở trò trêu chọc em, biến em thành một con ngốc ở trước mặt anh, còn... còn cả ở công ty nữa... Á! Tuấn Kiệt... Anh thật quá đáng!” Nhật Ly đấm thùm thụp vào ngực anh phát tiết càng nhớ lại thì càng thấy xấu hổ hết cỡ.

“Cũng chỉ có anh biết, em ngại gì chứ? Đằng nào thì chúng ta cũng đã làm rồi, anh cũng đã bị em ăn sạch rồi còn gì?” Tuấn Kiệt bĩu môi đáp.

“Khi nãy anh nói rằng cần được dạy dỗ phải không?” Đột nhiên Nhật Ly tỏ ra nghiêm túc hỏi.

“Ừ.” Tuấn Kiệt có chút hoang mang đáp.

Cô nhếch miệng cười tính toán: “Anh có siêu năng lực gì? Mà dù là gì cũng không được sử dụng để luồn lách khỏi hình phạt.”

“Ừ.” Anh hoài nghi đáp ứng.

“Nam nhân đại trượng phu nói được làm được. Coi như em chấp nhận anh tiếp tục là bạn trai em, bây giờ sẽ uốn nắn anh trở về làm một con người đường hoàng đĩnh đạc. Mau đứng ra chỗ kia.” Cô chỉ tay về vị trí giữa phòng.

“Đứng ở đấy.” Cô tiếp tục chỉ dẫn: “Đưa hai tay lên trên đầu, cánh tay thẳng, hai lòng bàn tay áp vào nhau. Co một chân lên, áp lòng bàn chân vào đùi trong chân còn lại.”

“Được đấy!” Nhật Ly chỉnh camera về phía anh bấm nút “bắt đầu” sau đó lên gường: “Anh đứng như thế hai tiếng. Em có máy quay làm bằng chứng để kiểm tra, đừng nghĩ gian lận.”

Tác giả

Lên ch 105 cơ mà còn chờ duyệt. Ngày mai ngập H nha mng





04/05

amelinda

Hơi mỏi ạ






04/05


8

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK