Lúc này Nhật Ly còn đang đứng dưới vòi nước nóng, mọi muộn phiền không đáng có đều đang được cô tự thôi miên chính mình để cho dòng nước rửa sạch đi. Một lúc lâu sau, mới thấy cô ra ngoài.
Nhật Ly bật máy tính lên, trong lúc chờ máy khởi động, cô xuống phòng bếp úp vội một bát mì tôm bê ra sô pha, bật ti vi lên. Vừa ăn, vừa lướt điện thoại, lại nghe tin tức. Mà cũng có thể vì Nhật Ly sợ cái cảm giác ngôi nhà quá tĩnh lặng, nên hầu như khi cô thức, cái ti vi này đều được hoạt động hết công suất. Nó đang được đóng vai một người nhiều lời lắm ý kiến trong ngôi nhà nhỏ này.
Cứ như vậy cũng mấy năm rồi còn gì.
Cô mở điện thoại chính là vào nền tảng viết truyện đầu tiên, nhưng lại vẫn không thấy có bất cứ biến động nào, ngoại trừ lượt xem tăng nhanh chóng mặt.
Tất cả các bộ truyện của cô đều đang nối nhau xếp đầu trên bảng xếp hạng.
Đúng là không hề bình thường mà!
Húp vội bát mì, hai tay Nhật Ly cầm điện thoại như đang cầm một tấm bùa may mắn. Tay cô hít một hơi thật sâu không quên cầu trời khấn phật phù hộ rồi mới dám bấm vào ứng dụng mạng xã hội, lên các diễn đàn, cố gắng duy trì nhịp thở thật đều đặn, lướt tìm xem có tin phốt mới nào liên quan đến mình hay không.
Đều không có!
Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Bản thân Nhật Ly chính là một tác giả có lối viết tùy hứng, văn phong hài hước, ngọt ngào nhưng thường cho tất cả các nhân vật trong truyện cô viết có kết cục vô cùng thê thảm. Nam chính thường mờ nhạt và chết yểu ngay từ sớm. Cả câu chuyện cũng chỉ xoay quanh cuộc sống của nữ chính, rất chi là đời thường, chẳng có biến cố gì quá lớn.
Độc giả của cô tuy không nhiều, phần thưởng lượt đọc trước nay chưa bao giờ cao. Nhưng cũng vì cô là tác giả ký tác phẩm độc quyền nên việc nhận nhuận cứng không hề bị ảnh hưởng bởi lượt đọc, thế nên Nhật Ly cũng lười đi quảng bá lôi kéo độc giả.
Cô vẫn luôn là một tác giả bình lặng ẩn giật như thế, chưa từng để xảy ra chuyện bị bế lên những trang thị phi giới viết hay giải trí như thế này bao giờ. Thế mà chỉ vì một bình luận như kia, hai ngày nay cô đã bị mất ăn mất ngủ.
Không hiểu sao con ranh Bích Liên lại biết được việc cô viết truyện, cả bút danh cô dùng.
Chả lẽ nó đi điều tra mình? Và chính nó đã thả cái bình luận ấy?
Chắc chắn là vậy rồi.
Nghĩ vậy, Nhật Ly liền nở nụ cười lạnh lẽo.
Cô lật tìm trong album cái ảnh chụp Bích Liên hồi còn chưa phẫu thuật thẩm mỹ rồi hí hửng định mang lên trang giải trí đăng ẩn danh, miệng lẩm bẩm: “Mày vẫn luôn tự hào là mình đẹp tự nhiên, để tao cho tất cả mọi người thấy tự nhiên mày đẹp cỡ nào!”
Trong bức ảnh là một con bé béo ục ịch, gương mặt với những đường nét thô kệch chẳng khác gì con trai, duy chỉ có một vết bớt màu đỏ ở cổ là giống. Bức ảnh còn đính kèm với một vài ảnh trên học bạ gốc của Bích Liên mà cô đang cầm lúc mấy người kia ép cô đi thi để làm lại học bạ cho cô ta. Ai ngờ bây giờ nó lại trở thành thứ đồ chơi có lợi giúp cho cô.
Nhưng đáng tiếc, Nhật Ly còn chưa kịp đăng thì một tin tức khác về Bích Liên còn nóng hơn cả tin tức của cô đang bị truyền đi nhanh chóng.
Nó đang tràn ngập tất cả các diễn đàn.
Đó là một đoạn phim con heo được phát sóng trực tiếp, mà nữ chính không ai khác chính là Bích Liên.
Cô ta cùng với tên đạo diễn hói đầu mà chính tối nay đám người kia ép cô phải cưới, đang say sưa hành lạc. Tiếng rên rỉ vang lên như thật.
Mà nó chính là cảnh thật, người thật. Một trăm phần trăm!
Xem được tầm mười lăm phút, đến cả người có dây thần kinh nhanh thích ứng như Nhật Ly cũng phải sốc, cô tắt vội đi. Quá chân thật, sắc nét, mà nội dung thì… mấy cái loại tư thế kia chà chà, đúng là mới lạ, làm một bà già như cô cũng được mở mang tầm mắt.
Không hiểu người đang phát sóng trực tiếp làm thế nào để có thể quay được. Với tính cách của Bích Liên hẳn là cô ta sẽ không ngu xuẩn như thế, trừ khi là bị hãm hại.
Nhật Ly sung sướng cười.
Loại người như cô ta đúng là không thiếu kẻ thù! Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, người này làm rất hay!
“Chà chà, loại đàn ông như thế này mà cô cũng ăn được. Mắt nhìn đúng là khác người, bảo sao tối nay cô lại khen ngợi ông ta như thế! Tôi chả bảo sao cô không lấy đi, giờ thì phần cô tất đấy!” Nhật Ly chỉ vào cái điện thoại mà nói. Ngữ điệu vui vẻ chưa từng thấy.
“Vậy là con rể Hà đã chính thức trở thành con rể của các người rồi nhé! Quả thực là hợp nhau mà. Vậy mà còn làm bộ làm tịch đẩy sang cho tôi!” Nhật Ly đắc ý nói.
Tuấn Kiệt nhìn thấy cô vui vẻ, liền nhắn thêm một tin nữa gửi đi rồi cất vào túi. “Dám động tới em, chắc chắn sẽ không được yên rồi!”
Trong lúc này, biệt thự nhà họ Võ cũng đang vô cùng náo loạn.
Đám người nhà họ Võ còn đang lo lắng tìm người, ngay sau bữa tối nay, Bích Liên và tay đạo diễn Hà kia đã biến mất.
Chính Bích Liên đã nói với bọn họ ra tiễn đạo diễn Hà ra cổng, và cũng từ lúc đấy đến giờ chưa thấy về. Ba tiếng đồng hồ rồi.
“Sao? Gọi được cho con bé chưa?” Bà cụ Võ hỏi.
Võ Khánh gầm lên: “Không liên lạc được!
Đúng lúc này thì có người gọi điện tới nhắc họ mở tin tức giải trí lên xem. Trong đoạn phim, hai nhân vật chính không mảnh vải che thân, đang thực hiện một tư thế vô cùng quái lạ.
Người nữ bị trói hai chân cheo lên một thanh xà, đầu dốc ngược xuống dưới. Hai tay chống lên nệm giường xộc xệch, cẳng chân được người đàn ông bụng phệ banh rộng ra. Hông người này liên tục đâm phầm phập, cắm cây gậy to đen của mình vào nơi ướt át của người kia.
Tiếng động vang lên vô cùng dâm đãng cùng tiếng rên rỉ sung sướng của hai diễn viên trong cuộc.
“Mẹ kiếp, thằng già kia dám làm vậy với con gái ông, đợi ông tóm được mày ông giết!” Võ Khánh cầm tách trà trên bàn ném thẳng vào màn hình ti vi.
Mọi âm thanh đều biến mất, màn hình tối đen lại.
Ái Lan lập tức nức nở gào khóc, bà ta nhìn vào ánh mắt giận dữ của chồng lại càng thêm sợ hãi. Chính là hôm nay trong món ăn của Nhật Ly và người đàn ông kia bà ta có cho thêm một chút chất kích thích. Chỉ vì muốn gạo nấu thành cơm. Nhưng nào ngờ, gã kia thế quái nào lại nấu luôn con gái của mình.
Nếu Võ Khánh mà biết chuyện, chắc chắn sẽ không tha cho bà ta.
[Tất cả cũng chỉ tại con ranh chết tiệt, mày dám bỏ đi, làm kế hoạch hoàn hảo của tao bị hỏng.] Càng nghĩ Ái Lan càng tức giận, gương mặt của bà ta vặn vẹo đến đáng sợ.