Gương mặt người đàn ông đẹp trai đến mức hoàn hảo với ánh mắt mong chờ đang chăm chú nhìn mình, khiến Nhật Ly có chút mất tự nhiên. Cô hất cằm nói một câu lấp liếm: “Anh biết tôi vui vì gì mà, tiền, tiền và tiền.”
“Cô nhặt được à?” Tuấn Kiệt bật cười.
Cho tiền trực tiếp cô không nhận, anh chỉ còn cách bỏ ra một khoản đầu tư, mời cả đạo diễn tốt nhất về để giúp cô kiếm tiền, không vui mới lạ!
“Truyện của tôi không những được chọn in sách, mà còn được chuyển thể làm thành phim điện ảnh chiếu ở rạp. Ha ha ha…” Nhật Ly sung sướng cười.
“Chúc mừng cô, vậy chúng ta có nên lấy một chai “choáng váng thần dược” để liên hoan không?” Tuấn Kiệt vừa cởi tạp dề vừa nháy mắt hỏi.
Sắc mặt Nhật Ly chợt cứng đờ, không phải là cô nghe không hiểu anh nói tới thứ gì, chỉ là nó nhắc cô nhớ đến chuyện phát sinh vào tối ngày hôm đó. Nhật Ly gượng cười gằn giọng: “Tôi uống nước chảy ven đồi là được.”
Tuấn Kiệt bật cười, nhún vai: “Cô xuống hay tôi bế?”
Một câu hỏi mà lúc nào cũng biết sẵn câu trả lời nhưng anh vẫn muốn nêu ra.
“Tôi tự xuống.” Nhật Ly nhún chân nhảy lò cò từng bậc thang, tuy chân cô đã đỡ rất nhiều nhưng lên xuống cầu thang vẫn có chút hơi đau. Tính ra cũng chẳng cần người đàn ông này phải đến cơm nước cho như vậy, nhưng cái loại đẹp trai rồi lại còn chai mặt nữa cô muốn cũng không đuổi nổi.1
Đợi kiếm được khoản tiền xuất bản sách chắc cũng đủ đền bù tiền hủy hợp đồng, lúc đấy cô sẽ cao chạy xa bay khỏi người này.
Nhìn thấu tính toán của Nhật Ly, Tuấn Kiệt khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm. [Đợi chân em khỏi xem tôi dạy dỗ em như nào!]
Người đàn ông ngồi đối diện cứ thế nhìn chằm chằm khiến Nhật Ly bất giác đỏ mặt, lúng túng hỏi: "Chân của tôi cũng đỡ nhiều rồi, tuần sau sẽ đi làm, khi đó không dám phiền đến anh nữa."
Tuấn Kiệt cười mỉa mai: "Cũng được. Ăn nhiều một chút cho nhanh khỏe."
Vừa nói, anh vừa gắp sang đĩa mì ý của cô miếng thịt lợn kho tàu mềm nhừ béo ngậy.
[Muốn tôi béo như heo sao? Cái đồ…] Nhật Ly nhìn miếng thịt, rồi lại gắp vào miệng ăn ngon lành.
Không hiểu người đàn ông này làm cách nào mà có thể tạo ra được nhiều món ăn tuyệt vời đến vậy?
Nhưng giờ cô phát hiện ra có phải là đã quá muộn rồi không? U mê tay nghề này đến nghiện đến lúc cai lại khổ chết thôi!
Tuấn Kiệt bật cười xoay chiếc nĩa trong tay cuộn một vòng mì ý đưa lên miệng khẽ hỏi: “Cô đã suy nghĩ về đề nghị của tôi chưa?”
“Hả?” Nhật Ly trợn mắt hỏi: “Làm vợ anh á?”
“Ừ.” Tuấn Kiệt không nhìn chỉ đáp lại một tiếng.
“Tôi không lấy chồng.” Nhật Ly nhún vai khẳng định thêm lần nữa.
“Tôi cũng chưa có ý định lấy vợ.” Tuấn Kiệt liếc cô một cái.
Nhật Ly "à" một tiếng trả lời.
Cô miễn cưỡng cười khó hiểu nhìn người đàn ông rồi không nói thêm gì nữa.
Mà lúc này, ở một nơi khác.
Tại nhà riêng của Bích Liên và đạo diễn Hà.
Đây là ngôi nhà xây theo phong cách châu âu hiện đại nằm giữa một sân vườn rộng lớn tách biệt hoàn toàn với những nhà dân ở xung quanh.
Lúc này Bích Liên đang ngồi bên cạnh hóng hớt chồng của cô ta nói chuyện với đạo diễn Khắc Trung.
Mặc dù gã ta chẳng mấy thân thiết với vị đạo diễn vàng của phòng vé này, nhưng vì cô vợ mới cưới nên mới chịu nhẫn nhịn luồn cúi một phen.
Kể ra thì cùng trong ngành, đối với nhau có chút ít quen biết sơ sơ nên gọi điện đặt vấn đề cũng không bị coi là quá đường đột, huống hồ gã ta cũng đã đánh tiếng cho trợ lý thăm dò từ trước rồi.
Lúc này ông đạo diễn Khắc Trung vừa mới cùng một nhà sản xuất bàn bạc về dự án phim. Ông ta đang vui vẻ bừng bừng, thì nhìn thấy số hiển thị cuộc gọi của đạo diễn Hà liền thở dài bắt máy.
"Đạo diễn Hà, có chuyện gì không?"
Bích Liên hồi hộp dựa sát người vào, ghé tai qua nghe ngóng, cô ta nở nụ cười quyến rũ bàn tay cũng bắt đầu vuốt ve cổ vũ.
"Anh Khắc Trung, là thế này, tôi nghe nói anh đang có một dự án phim mới được đầu tư rất khủng phải không?” Đạo diễn Hà lấy lòng hỏi.
“Chuyện vặt thôi, chỉ là một bộ điện ảnh dài một trăm tám mươi phút, so với phim truyền hình dài tập của anh tính là gì?” Ông ta cười cười nói.
“Anh cứ đùa, trong giới có ai là không phục sát đất bàn tay phù phép ra vàng của anh chứ? Có lẽ sắp tới tôi cũng phải sang học hỏi anh chút kinh nghiệm để thay đổi hướng đi, sắp lạc hậu mất rồi.” Gã ta dựa người ra sau ghế mặc cho Bích Liên chăm chỉ phục vụ cậu nhỏ của chính mình, bàn tay đặt trên đầu cô ta không ngừng điều chỉnh độ sâu mỗi khi Bích Liên nuốt vào nhả ra.
“Thôi, thôi. Đạo diễn Hà, anh mà lấn sân sang mảng điện ảnh thì cánh phòng vé chúng tôi lập tức bị đánh tạt ra đường hết.” Khắc Trung khà khà cười.
“Anh Khắc Trung, tôi nghe nói anh vẫn còn đang tìm nữ chính cho bộ phim phải không?”
“Đúng vậy, tính cách nhân vật này có nhiều biến đổi nên cần một diễn viên có chiều sâu.” Ngữ điệu Khắc Trung có phần khách sáo.
“Vợ tôi là một diễn viên trẻ rất có triển vọng, những vai diễn cô ấy từng đóng được đánh giá khá tốt. Hơn nữa cũng đã đọc qua bộ truyện gốc, cô ấy rất thích nữ chính đó nên cũng rất muốn được thử sức…”
Khắc Trung nghe vậy thì hơi nheo mắt, cho dù biết rõ ý đồ của đạo diễn Hà, ông ta vẫn cảm thấy có chút hơi bối rối, khó xử ngắt lời: "Thật ra phần chọn diễn viên chính, bên phía nhà đầu tư đã chỉ đích danh giao cho tác giả của bộ truyện đó lựa chọn. Vì muốn tìm được hình tượng chuẩn nhất so với nguyên tác nên cũng mời rất nhiều diễn viên có tên tuổi. Anh có thể đưa vợ tới buổi thử vai, nếu cô ấy diễn đạt chắc chắn sẽ được lựa chọn."
"Vậy sao? Cũng không quan trọng, chỉ cần tới lúc đó anh Khắc Trung nói giúp vợ tôi một hai câu với tác giả là được." Đạo diễn Hà mỉm cười.
Thấy Bích Liên không tập trung, gã ta giơ tay tát mạnh vào mông cô ả.