Mẹ kiếp!
Tuấn Kiệt thầm mắng chính mình. Anh cắn răng nhịn xuống niềm xúc động rồi bước nhanh về phía chiếc ghế sau bàn làm việc mà ngồi xuống, hai chân bắt chéo cố gắng che đi những biến hóa của cơ thể. Sau đó mới hắng giọng trả lời: “Chuyện là… cô Nhật Ly ứng tuyển vào phòng marketing, nhưng hiện tại phòng đó đã đủ người. Hơn nữa với câu trả lời kia tôi nghĩ cô thích hợp với một vị trí khác hơn!”
“Vị trí gì ạ?” Như vậy là trúng hay trượt?
Tuấn Kiệt mỉm cười nhìn gương mặt nhăn nhó của Nhật Ly nhả ra từng từ: “Thư ký riêng của tôi.”
“…”
Mối tình vụng trộm của tổng giám đốc và thư ký nhỏ?
Cuộc trao đổi giữa tình và tiền?
Thư ký xinh đẹp, em thật là thú vị!...
Trong đầu Nhật Ly lập tức nhảy ra vô số tình tiết “cẩu huyết” như trong những cốt truyện mạng mà cô vẫn viết.
Cô cau mày hỏi: “Tôi có thể hỏi cụ thể công việc được không ạ?”
Cần phải tìm hiểu thật rõ ràng, không thể bị sắc đẹp của tổng giám đốc, à tiền của tổng giám đốc làm lu mờ ý chí được.
“Nhận tài liệu từ các phòng ban khác mang vào cho tôi, sắp xếp lịch trình làm việc, dọn dẹp phòng, pha trà rót nước. Ừm thế thôi!” Tuấn Kiệt bịa bừa một vài việc vặt.
“…” Chẳng có cái gì liên quan tới bằng cấp quản trị kinh doanh. Hóa ra là tôi bị tạch rồi?
Nhật Ly rầu rĩ, rồi lại hỏi thêm một câu quan trọng: “Chế độ lương thưởng và thời gian làm việc như thế nào ạ?”
Tuấn Kiệt bật cười: “Lương và thưởng giống như nhân viên ở các phòng ban khác, cái này bên phòng nhân sự sẽ đưa hợp đồng cụ thể cho cô. Tuy nhiên, tôi sẽ bổ sung thêm một hợp đồng phụ, trợ cấp cho cô mỗi tháng năm triệu nữa. Thời gian làm việc theo giờ hành chính.”
Nhật Ly nhẩm tính, hợp đồng theo thống nhất chung chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Con số năm triệu kia cũng chẳng phải là khoản tiền lớn, hẳn là cũng không có âm mưu gì. Hơn nữa nhìn phong thái của người này cũng không giống một kẻ hám sắc… Suy cho cùng Nhật Ly vẫn cảm thấy mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc của một ô sin trá hình được nên cô đã gật đầu đồng ý.
“Vậy bắt đầu làm việc từ ngày mai nhé, lát cô đến phòng nhân sự làm hợp đồng và nhận thẻ nhân viên.” Tuấn Kiệt rất vui vẻ nói.
“Vâng. À vậy mai tôi cứ tới thẳng phòng này hay chỗ nào?”
Nhật Ly không hiểu một ô sin, à thư ký riêng thì làm ở đâu.
“Phòng bên cạnh, hay cô muốn ở chung phòng với tôi?”
“Không, không, không, ngài cứ đùa!” Nhật Ly lúng túng xua tay rồi vội nói tiếp: “Vậy tôi xin phép đi hoàn tất các thủ tục.”
“Ừ!” Tuấn Kiệt luyến tiếc gật đầu. Nhìn bóng dáng ai kia biến mất như chạy trốn mà lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Anh đã trở về, sẽ che chở cho em, bù đắp cho em!” Tuấn Kiệt thở dài, cầm điện thoại lên bấm gọi tới một nơi khác, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Chủ nhân!”
“Tình hình thế nào rồi?”
“Dạ, đội quân đầu tiên đã trải qua được lớp huấn luyện thích nghi với ánh sáng mặt trời, tỷ lệ sinh tồn đạt ba mươi phần trăm. Các kỹ năng khác cũng dần hoàn thiện khoảng hai tháng nữa sẽ đưa ra ngoài. Số con non còn lại cũng đang được đào tạo, chất lượng có vẻ hoàn hảo hơn.”
“Rất tốt!”
“Chủ nhân, đám bị lỗi lần trước chúng ta thả ra thì sao ạ? Có bắt về không?”
“Không, cần phải có những kẻ tiên phong gây náo loạn chứ!”
“Vâng ạ!”
Tuấn Kiệt tắt máy rồi nhếch mép cười. Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thành phố Vũ Ninh giờ đã khác xưa rất nhiều, nhưng có những thứ vẫn chẳng hề thay đổi, kẻ ác thì vẫn cứ ăn sung mặc sướng, người tốt thì vẫn mãi chịu thiệt thòi.
Nhật Ly hoàn tất mọi thủ tục, ra khỏi công ty cũng đã là đầu giờ chiều. Tia nắng vàng giòn tan của mùa Thu chiếu xuống khiến cho con phố càng thêm vắng vẻ. Lá khô bay xào xạc trên mặt đường, cuộn lên mùi thơm của sen cuối vụ lẫn trong sắc vàng của những bụi cúc mâm xôi bên vỉa hè.
Trên tay cô cầm cái túi cúc đựng bản hợp đồng còn chưa kịp ráo mực, đây là công việc nghiêm túc đầu tiên mà cô có được sau tận hai năm tốt nghiệp đại học - thư ký riêng của tổng giám đốc công ty bất động sản Hùng Thiên, cũng oai lắm chứ.
Cần phải ăn mừng mới được.
Nhật Ly rẽ vào cái chợ cóc gần đó, giờ này thì cũng chẳng có mấy người mua, nói gì tới người bán. Muốn mua đồ tươi ngon lại rẻ thì hoặc là sáng sớm hoặc là chợ chiều. Còn giờ này... chỉ có mua đồ khô!
Biết rõ là vậy, nhưng cô lười. Một khi đã về tới nhà là không muốn ra ngoài nữa, nhất lại là đi tiêu tiền.
Thế nên khoai tây, trứng cút, cá mực khô, váng đậu, lạc rang, bánh tráng, thêm chút gia vị và rau thơm. Như vậy là đủ cho món bánh tráng trộn “made by Ly Ly” tuyệt hảo rồi. Vừa nhắm vừa ăn, thêm lon bia nữa, quá là mĩ mãn!
Bê cái bát tô bánh tráng ra ngồi bên bệ cửa sổ, Nhật Ly vừa ngắm trăng vừa tự thưởng thức tay nghề của mình.
Cô nhớ khi xưa, Tuấn Phong và cô cũng đều thích ăn món này, dù hai đứa đều không có nhiều tiền, mỗi lần chỉ mua một gói thôi cũng đủ để nhâm nhi chung với nhau cả đoạn đường từ nhà tới trường rồi...
Nhật Ly vừa ăn vừa khóc, vị chua của quất, vị cay của ớt xộc lên tận khoang mũi, ngấm sâu vào làm tê dại mọi cảm giác. Đã lâu rồi, mỗi khi buồn cô đều tự tập cho mình thói quen ăn cay, chất capsaicin như một liều thuốc thần kỳ làm giảm đi nỗi đau giúp cô mạnh mẽ hơn để đối mặt với thực tại.
Tuất Kiệt ngồi vắt vẻo trên nóc nhà bên cạnh, nhìn người con gái mình yêu, hết khóc lại cười. Cái mũi nhỏ của cô vì ăn quá cay mà đã đỏ ửng lên và không ngừng sụt xịt.
Anh cứ ngồi đấy cho tới khi cô tắt điện lên giường đi ngủ mới cẩn trọng nhảy qua cửa sổ tiến vào.