Mục lục
Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! - Võ Nhật Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Bích Liên bỗng nhiên trở nên cứng đờ, trong mắt cô ta lộ ra vài phần uất ức. “Chị, tại sao chị có thể nói như vậy? Mọi người chỉ vì quá nhớ chị mà chị thì lại chẳng chịu về mới đành viện ra cái cớ này…”

Ái Lan cũng gượng gạo cười, nói: “Nhật Ly, đúng là cả nhà ai cũng thấy rất nhớ con. Cứ ngồi xuống đây nói chuyện cái đã, lát ăn cơm xong rồi dì sẽ đưa đồ cho con.”

“Không cần, về tôi cũng đã về rồi, mau đưa đồ ra đi.” Nhật Ly nhất quyết không ngồi xuống vị trí đó. Chỉ cần liếc mắt qua dáng vẻ dê xồm của cái lão già kia là cô đã thấy tởm rồi.

Không nói thì cô cũng có thể đoán ra được một phần âm mưu quỷ kế của đám người này rồi.

Nghe Nhật Ly nói thế, bà cụ Võ cũng không nhịn được liền cất tiếng quát chói tai: “Ăn nói cho có thứ có bậc vào!”


Bà cụ già tóc trắng từ nãy tới giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó, thẳng lưng ra vẻ hiền hậu, đột nhiên lại đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén bừng bừng lửa giận trừng về phía cô gái đứng giữa nhà: “Đúng là thiếu dạy dỗ!”

Nhật Ly liền bật cười: “Ồ không diễn nữa sao?”

“Nhật Ly!” Võ Khánh cũng trừng mắt lên quát cô.

Nhật Ly vẫn tỏ ra chẳng hề sợ hãi, cô đứng ở nơi đó nhếch mép trào phúng, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua hết các gương mặt trong phòng.

Bà cụ Võ càng nhìn lại càng ghét cái dáng vẻ lúc này của cô. Nó giống hệt với mẹ cô – người con dâu đã chết của bà ta. Luôn nhìn người khác bằng ánh mắt cao ngạo, xem thường, không coi ai ra gì. Nhắc nhở bà ta nhớ tới một thời trong quá khứ của mình, muốn đánh con đề cũng phải ngửa tay xin con dâu, đi đánh tổ tôm với mấy bà bạn cũng phải xin vài đồng... Ôi cái giai đoạn khốn khó với thú chơi thấp hèn. Đúng là bà ta chỉ muốn quên béng đi. Nhưng ngặt nỗi, mỗi lần nhìn thấy Nhật Ly, cái bóng dáng ấy lại nhắc nhở rằng bà ta đã từng là một con người thảm hại, nhục nhã đến thế.

Bà ta lạnh giọng quát lớn: “Nhà có khách mà còn đứng đó cãi nhau tay đôi với người lớn không biết xấu hổ sao?”

[Bà biết chắc?] Nhật Ly lười cãi tiếp. Cô biết rằng nếu mình còn tiếp tục, sẽ chẳng thể thắng nổi, mà đồ đạc của mẹ cũng đừng mong nhận về.

Bà cụ Võ thấy cô không nói lời nào, chỉ nghĩ rằng cô sợ, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một chút. Lại nhìn về phía Bích Liên đang cúi đầu chấm nước mắt, gương mặt xinh xắn đáng yêu giống như đã bị khung cảnh náo loạn vừa rồi dọa cho sợ hãi, nhìn vô cùng đáng thương. Bà ta liền nhịn hết sự tức giận xuống cất tiếng:

“Được rồi! Tất cả đi ăn tối đi.” Nói xong, bà ta dẫn đầu đi sang phòng ăn.

Đầu lông mày của Nhật Ly cau chặt lại, cuối cùng cô vẫn nhấc chân bước theo. Bích Liên cố ý đi chậm lại một chút, chờ chờ cho mọi người đi trước, cô ta mới ghé vào tai Nhật Ly nói nhỏ: “Nghe nói bút danh Gia tộc Tiểu Ly ở trên mạng chính là chị?”

Không đợi Nhật Ly phản ứng lại, cô ta đã bước vội về phía trước.

Nhật Ly thoáng sửng sốt nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hiện giờ cô đang ở giữa lòng địch, cần phải bình tĩnh, đối phó với những loại người này không nên nóng vội.

“Nhật Ly, biết con về nhà, nên dì đã làm riêng cho con vài món mà con thích ăn nhất. Mau nếm thử đi, xem có ngon không?” Vừa ngồi vào bàn ăn, Ái Lan đã tỏ vẻ ân cần gắp đồ ăn cho cô.

Nhật Ly cố nhịn xuống sự chán ghét từ tận đáy lòng, cô không thèm cầm đũa, cũng không có phản ứng lại.

Ái Lan liền tủi thân xụ mặt xuống.

Võ Khánh nhìn thấy thái độ vô lễ của Nhật Ly lập tức nổi giận: “Còn không mau cảm ơn dì?”

Nhật Ly vẫn không thèm hé răng. Cô chỉ sợ mở miệng nói ra lại cãi nhau nên mới cố gắng im lặng. Sao mấy người này lại không hiểu vậy chứ?

Ghét nhau bỏ xừ lại còn cố tình bắt cô diễn chung một vai thâm tình.

Cô đâu phải diễn viên, đấy là nghề của con ranh bên kia kìa.

Nhật Ly thở dài, lạnh lùng nói: “Bà không cần phải thế! Tôi không đói bụng, cũng không muốn ăn.”

Võ Khánh cũng không so đo với cô nữa, ông ta quay sang người đàn ông bên cạnh Nhật Ly nói. “Ngại quá, chuyện xấu trong nhà lại khiến đạo diễn Hà chê cười rồi.”

“Đâu có, chuyện này tôi gặp nhiều mà. Dạy dỗ con cái chính là trách nhiệm của cha mẹ trong nhà.” Người đàn ông hói đầu nở nụ cười gian xảo liếc mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.

Càng cá tính, càng phản kháng gã ta lại càng thích. Như thế lúc xuống tay mới cảm thấy sảng khoái.

“Ừ, dù sao cũng sắp thành người một nhà rồi. Sau này chuyện chỉ bảo cho em nó lên người tôi nhờ cậy cả vào đạo diễn Hà đấy nhé!” Võ Khánh cầm chai rượu lên rót vào chén rượu trước mặt gã ta.

“Vậy mau đổi cách xưng hô đi thôi chứ, đừng gọi là đạo diễn Hà nữa nghe xa cách lắm, gọi con rể Hà là được.” Gã ta cất tiếng cười khoái trá.


“Đúng đấy, mau đổi cách xưng hô đi.” Bà cụ Võ cũng lên tiếng. Sau đó bà ta nhìn sang Nhật Ly nói: “Đây là mối hôn sự bà đã chọn cho mày, cũng đã xin được ngày đẹp rồi, đầu tháng sau cưới.”


Đầu tháng sau chẳng phải là tuần sau sao? Nay đã hai mấy tháng tám rồi.


Bọn họ đang đùa cô đúng không?


Hay là cô vừa nhảy nhầm vào kịch bản hào môn thế gia, tiểu thư con ghẻ bị ép kết hôn với lão chồng già để giải cứu cả gia tộc. Mà chỉ cần nhìn cái mác đạo diễn của gã ta là biết cô đã bị biến thành vật hy sinh để giải cứu cái của nợ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK