Vốn dĩ Nhật Ly có thói quen dậy rất sớm, nhưng hôm nay lại phá lệ ngủ quên tới giờ. Cô ngơ ngác nhìn vào chiếc kim ngắn của cái đồng hồ treo tường đang chỉ vào chín giờ sáng.
Đầu óc trống rỗng của cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua.
Là thật, không thể là mơ!
Cô đã gặp một con ác quỷ ngay giữa thành phố này, tại ngay nhà của mình. Nhưng nhờ có một điều kỳ diệu nào đó cô lại thoát chết và còn bình an ngồi tại đây.
Cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ như in cái cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tay cùng thứ mùi lờm lợm quanh quẩn bên chóp mũi tối hôm qua.
Nhật Ly nghĩ mãi mà không hiểu tại sao bản thân mình lại còn sống, ai đã mang cô trở lại đây? Còn cả túi chườm này…
Bỗng nhiên cô bật dậy, không cần xỏ dép, chạy lao ra khỏi phòng ngủ xuống phòng khách vào nhà bếp. Căn nhà cũ kỹ rộng chừng ba mươi mét vuông có hai tầng rất nhanh bị Nhật Ly lục lọi hết mọi ngóc ngách. Nếu nói rằng nơi này có thể giấu được một người ai sẽ tin?
Cô tự cười cho bản thân mình lại mắc chứng ảo tưởng, anh ấy đã chết những sáu năm, nếu mà chôn xuống đất có khi cỏ đã xanh lên như một rừng cây chứ nói gì tới việc đã bị đem đi hỏa táng, một mẩu xương cùng chẳng còn.
Nhật Ly mệt mỏi nhìn nồi cơm điện đang ở chế độ giữ nóng, bên trong là cháo trắng và thịt hầm nhừ tỏa lên mùi thơm ngòn ngọt khiến bụng cô cồn cào vì đói.
Ánh mắt cô lạnh xuống, đi lấy bát và thìa múc ra ăn.
Đúng lúc này tiếng động rất lớn từ ngoài cửa vọng vào, có ai đó đang dùng một lực lớn vỗ lên cái cánh cửa già nua nhà cô.
Nhật Ly đặt bát xuống, cau mày đi tới. Cô chưa kịp mở ra thì tiếng chửi bên kia cánh cửa đã vọng vào.
“Con ranh, mày mau mở cửa ra cho tao. Trốn trong đó mà thoát à?” Giọng nói chanh chua của Ái Lan.
Bà ta lại tìm tới đây để làm gì?
Vẫn còn muốn gây sự tiếp hay sao?
Nhật Ly nhìn một vòng xung quanh căn phòng rồi khẽ thở dài. Không biết chỗ đồ đạc mà cô tiết kiệm bao năm mới sắm được kia lát nữa có còn nguyên vẹn không.
Tuy vậy nhưng cô vẫn giơ tay bật chốt kéo mở cánh cửa ra. Lúc này đầu cô chợt giật mình, cửa nhà vẫn chốt bên trong vậy người bí ẩn kia ra ngoài bằng cách nào? Cô liếc mắt về phía bệ cửa sổ trên phòng ngủ tầng hai mà không để ý đến vừa có một bóng đen lao tới sau đó ngã sấp xuống nền nhà.
Ái Lan đang đà đập cửa, bà ta dồn toàn lực với ý định phá tan cánh cửa này ra luôn. Ai ngờ vừa hạ tay xuống đã bị vỗ vào hư không. Cả người mất đà thuận theo tư thế hôn đất mà đáp xuống cái “Bịch”.
Khuôn mặt thẩm mỹ của bà ta với cái sống mũi nhân tạo bị gãy lệch hẳn sang một bên, máu ứ nhanh chóng dồn lại thành mảng bầm tím. Tiếng hét theo đó cũng vang lên: “Khánh! Anh nhìn đi, con gái anh nó muốn ám sát em. Sáu tuổi đã muốn giết em gái, lớn lên lại chứng nào tật đấy. Ngay cả mẹ cũng muốn giết.”
Nhật Ly đứng sau cánh cửa lúc này mới phản ứng lại, cô liếc nhìn bộ dạng nhếch nhác của bà ta mà cô không nhịn được cười.
“Bà mà chết được, người đầu tiên ăn mừng chính là tôi đấy!”
Ái Lan làm ra bộ dạng hoảng sợ, vội vàng bò dậy ôm mũi trốn ra sau lưng Võ Khánh. Ông ta giận tím mặt quát lên: “Súc sinh! Mày nói cái gì?”
Nhật Ly cười lạnh: “Nói lời thật lòng.”
Đây chính xác là những gì cô mong muốn. Nếu giết người mà không phải trả giá, không phải đi tù thì cô đã làm nghìn lần rồi. Giết bà ta để nhận lại cái giá đó thực sự không đáng để cô phải làm vậy.
“Mày!” Võ Khánh tức giận không nói lên lời.
Người phụ nữ ông ta yêu vì nó mà chết. Ông ta lấy về cho nó một người mẹ thì cả ngày đầu óc đen tối của nó chỉ biết nghĩ cách hãm hại em gái. Giờ chính miệng nó lại còn thừa nhận muốn cả mẹ kế chết đi. Vậy có phải hay không nó cũng muốn cả ông ta như thế?
Võ Khánh ầm ầm tức giận muốn xông lên dạy dỗ Nhật Ly một trận. Hôm nay ông ta không giáo dục lại nó coi như ông ta đã sống uổng phí năm mươi năm cuộc đời.
Ái Liên thấy ông ta như vậy vội vàng ngăn cản lại.
“Anh, bình tĩnh lại. Thôi em cũng không trách gì con bé nữa. Dù sao nó không phải con đẻ của em nên trong lòng tự nhiên sinh ra oán hận với em cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Oán hận cái gì? Ai cho phép nó làm như vậy, không cần nó phải hiếu thuận với em thì ít ra cũng không được láo toét như thế!” Võ Khánh nhìn khuôn mặt tím bầm của Ái Liên không nhịn được sự phẫn nộ vẫn cứ muốn xông lên.
Nhật Ly vòng hai tay trước ngực nhìn đôi vợ chồng trước mặt kẻ tung người hứng.
“Nhật Ly, con nghe mẹ mau xin lỗi cha con đi. Rồi quay lại đoạn phim xin lỗi em gái và em rể con nữa.” Ái Lan làm ra vẻ dịu dàng hiểu chuyện vội vàng khuyên can.
Nhật Ly nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Ái Lan liền phì cười, rốt cuộc thì cũng đã tới mục đích.
“Đúng vậy, mày mau xin lỗi đi!”
“…” Nhật Ly châm chọc cong khóe môi.
Võ Khánh thấy bộ dạng của cô lại gào lên: “Mày cảm thấy không nên xin lỗi hay sao? Mày khiến em gái mày và chồng sắp cưới của nó nổi tiếng khắp các mặt báo. Làm cho giáo sư Minh phải gọi điện đến bóng gió nói tới chuyện hủy hôn. Sao mày lại độc ác như vậy? Mày nhìn thấy em gái mày hạnh phúc liền thấy khó chịu hay sao?
Bích Liên tốt xấu gì cũng chính là em gái mày, con bé nó đáng thương như thế. Bây giờ lại bị mang tiếng đánh ghen khắp nơi. Mày nhìn xem sau này con bé về nhà chồng sẽ còn mặt mũi gì nữa? Sau này sự nghiệp trong giới giải trí của nó sẽ như thế nào?”
Nhật Ly lạnh lùng nhìn ông ta: “Cho nên ông muốn tôi xin lỗi?”
“Mày phải xin lỗi là đúng chứ còn gì?”
Xoa cái trán vẫn còn đau buốt, Nhật Ly thở dài nói: “Ông cha già đáng kính của tôi ạ. Chính con rể quý hóa của ông ngoại tình, rồi con gái ông chạy tới đánh ghen. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa hả. Chẳng có gì liên quan tới tôi hết.”
“Mày ngỗ ngược bị đuổi ra khỏi nhà còn không biết hối cải. Tao đang cho mày cơ hội để trở về đấy!”
“Ông cho rằng cái ổ dơ dáy bẩn thỉu đó của các người khiến tôi cay cú mà ao ước à? Nhầm rồi! Tôi chỉ muốn nhìn xem ông độc ác với mẹ tôi, chiếm đoạt những thứ thuộc về tôi đem cho bọn họ thì các người sẽ như thế nào mà thôi!”
“Ông nghĩ sau những gì ông làm ra tôi vẫn coi ông là cha hay sao?”
Nhật Ly cười một chàng dài, tiếng cười pha lẫn sự độc ác và đau khổ. Ánh mắt cô dữ tợn nhìn thẳng vào Võ Khánh cùng Ái Lan.
“Tôi cho các người hai giây cút khỏi đây. Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát. Cũng có khả năng ngày mai trên báo sẽ lại đưa tin, cha mẹ của cô diễn viên nổi tiếng Bích Liên đi ép cung đổ tội cho một cô gái bất hạnh đấy!”
Không để Nhật Ly nói hết câu. Hai vợ chồng nhà kia đã bị ánh mắt của cô dọa cho sợ hãi mau chóng bỏ chạy.
Nhật Ly đưa tay lên lau đi giọt nước mắt vừa trượt ra ngoài. Cô nhếch miệng đóng cửa quay trở lại ăn tiếp bữa sáng của mình.