Mục lục
Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! - Võ Nhật Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thứ gì đó vừa mới nổ tung trong đầu của Nhật Ly.

Chính là khi bàn tay cô chạm vào bộ phận cứng rắn, gân guốc và nóng bỏng kia. Chẳng những thế, nó còn thân thiện giật giật hai cái để chào hỏi cô.

Nhật Ly hoảng sợ muốn rút tay lại, giọng nói kìm nén như van xin của người đàn ông bỗng vang lên bên tai cô như một mê dược: “Đừng, nó đã rất nhớ em!”

Cô do dự dừng lại.

Bàn tay bị gậy sắt của anh hun nóng đến bỏng mất!

Tuấn Kiệt nhếch miệng cười, anh cầm tay cô bắt đầu cử động.


Theo lực của tay anh, cô hơi nắm chặt, rồi mở ra, sau đó là vận động lên xuống. Tiếng rên rỉ thoải mái của anh lại như một lời khích lệ khiến bàn tay của cô mỗi lúc một táo bạo hơn.

Không chỉ đưa lên xuống, ngón tay cái mềm mại còn nghịch ngợm cọ qua trên đỉnh đầu gậy sắt, nơi có chất nhầy dinh dính đang tiết ra từ một cái miệng nhỏ, xoay vài vòng rồi chà xuống toàn thân của cây gậy. Tốc độ nhờ thế càng trơn trượt thuận lợi, mỗi lúc một nhanh.

Tuấn Kiệt cũng phối hợp với động tác tay của cô mà đưa đẩy hông, đồng thời ngón tay anh cũng tìm tới nơi non mềm ẩm ướt kia xoa nắn. Môi anh ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ nuốt lấy mọi tiếng ngâm nga yêu kiều vào trong bụng.

Nước bọt trong suốt của Nhật Ly tràn ra ngoài miệng, chảy xuống xuống tạo thành một con đường ngoằn ngoèo. Cổ họng cô không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, đôi chân thon dài cũng kẹp lấy một bên đùi của anh ra sức cọ. Đầu ngón chân xinh đẹp co lại, bàn tay kia cũng bấm chặt vào đôi vai anh như đang ở trên một con thuyền chòng chành cần giữ lấy một điểm tựa.

Tâm trí Nhật Ly lúc này đã bỏ đi chơi ở nơi nảo nơi nào.

Ở đây chỉ còn lại một thế xác đang khát cầu được yêu thương, y như cây củi cô bị ném vào dòng suối, không ngừng nhận lấy, đòi lấy dòng nước mát ngọt ngào, để rồi khi no đủ sẽ chìm đắm xuống tận đáy nước.

Hô hấp dồn dập, hổn hển, nhanh dần.

Nhất là khi ngón tay của anh chầm chậm tiến vào bên trong khe rãnh nhỏ hẹp của bông hoa ẩm ướt, rồi trượt vào rút ra.

Trong phút chốc, tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga không còn kìm nén nữa mà bắt đầu vang vọng khắp không gian. Hai cơ thể lần đầu tiên được trải qua cảm giác mới lạ đều vô cùng phấn khích, mồ hôi túa ra như tắm. Tốc độ tay của cả hai nhanh dần cho tới khi lên tới đỉnh điểm. Chất lỏng trắng đục của người này xối ướt đẫm tay người kia.

Thật thoải mái, vô cùng thỏa mãn…

Tiếng chuông báo thức lại đúng giờ vang lên. Nhật Ly bật dậy tắt chuông rồi vội vàng mở trang truyện ra xem thông báo. Vô số bình luận được gửi tới tài khoản của cô. Chỉ qua một đêm mà… người ta nói bão bình luận là không sai.

Hơn năm trăm thông báo, với tác giả như cô đúng là món quà lớn từ trên trời rơi xuống.

Nhật Ly không có thời gian trả lời từng bình luận, cô lướt nhanh qua tất cả chỉ thấy độc giả nhao nhao đòi nam chính lên sàn nhiều hơn, rồi gì mà cảm ơn tác giả đã nghe được tiếng lòng của những trái tim cô đơn, cần được ôm ấp, cần sự ngọt ngào…

Cô bật cười tắt điện thoại đi định bước xuống giường vào nhà tắm thì bỗng khựng lại. Hình như cô đã quên cái gì đó, như là một giấc mơ… hẳn là không mộng xuân nữa chứ?

Bàn tay Nhật Ly đưa nhanh xuống nơi nào đó, một giây sau không chỉ mặt mà cả người đều đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Nhật Ly cố nhớ lại giấc mơ đêm qua, nhưng chẳng được, đành vội vàng sắp xếp để kịp đi làm.

Giờ làm việc của Hùng Thiên bắt đầu từ tám giờ sáng, Nhật Ly còn đi xe buýt nên cô thường tới đó lúc bảy giờ ba mươi. Với một thư ký riêng như cô mà nói thì việc mình phải đến sớm dọn dẹp phòng cho sếp, chuẩn bị tài liệu nước non chắc hẳn là việc cần thiết.

Ấy vậy mà, buổi thứ hai đi làm, cô vẫn đến muộn hơn Tuấn Kiệt.

[Chắc chắn là bởi vì anh ăn trực nằm chờ ở đây, không phải vì tôi đi muộn nhé!]

Anh cầm tách trà sen đưa lên mũi ngửi rồi gật đầu với cô.

[Nhất định là như vậy rồi!] Nhật Ly cúi người đáp lại rồi tự an ủi mình sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi về chỗ làm, lật đật sửa soạn lịch trình ngày hôm nay cho Tuấn Kiệt.

“Tôi có thói quen dậy sớm!”

“Hả?” Đột nhiên Tuấn Kiệt lên tiếng làm Nhật Ly giật mình buột miệng hỏi.

Tuấn Kiệt đặt cốc trà bằng sứ xuống mặt bàn, đan hai tay vào nhau, nhìn cô giải thích: “Là do tôi đến sớm, không phải cô đi làm muộn!”

“À, vâng. Vậy từ mai tôi sẽ tới sớm hơn ạ.” Nhật Ly gượng cười. trong lòng thì đang mắng chửi ầm ĩ.

“Không cần, cô cứ đúng giờ hành chính đến làm là được rồi, phụ nữ nên ngủ đủ giấc mới xinh đẹp!” Anh mỉm cười nói với ngữ điệu quan tâm.

Nhật Ly bất giác xấu hổ, từ lâu rồi cô không còn quá chú ý tới vẻ ngoài của bản thân, tự nhiên nay lại có người nhắc tới khiến cô có chút hơi tủi.

Cho dù cô biết gương mặt này của mình là được thừa hưởng đường nét từ mẹ, bà ấy vốn dĩ từng đạt giải hoa hậu miền Bắc, thế nên nhan sắc của cô hẳn là không quá tệ. Chỉ có điều, bà ấy đã lấy phải một lão chồng lùn nên Nhật Ly cũng chỉ cao một mét sáu mươi. Không được như mẹ nhưng cũng chẳng quá thấp giống ai kia.

Đáng tiếc!

Mà thôi!

Cuộc sống vô vị này cũng khiến cô mất hết hứng thú muốn chăm chút cho chính mình. Mái tóc đen dài bóng mượt cứ tới ngang lưng liền bị cắt phăng đi. Ăn uống qua loa nên dáng vẻ thon gầy, cả ngày cày cấy vất vả lại không cần tập luyện cơ thể cũng khoẻ mạnh chưa từng tốn nửa viên thuốc.


Năm xưa cô vay tiền khắp nơi để chữa bệnh cho bà ngoại, rồi tiền học phí… đến tận bây giờ vẫn còn nợ lại một khoản tương đối. Thế nên mọi chi tiêu đều được cô tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm được khoản nào hay khoản ấy.


Những khi ngắm mình trong gương, Nhật Ly đều tự nghĩ: Cô cũng đẹp sẵn rồi nên đương nhiên cũng chẳng cần quá chăm chút.


Nhật đã từng tự mãn mà nghĩ như vậy đấy!


Tuấn Kiệt nhìn biểu cảm biến hóa trên gương mặt của Nhật Ly liền thấy đau lòng. Anh không nói thêm gì nữa, cúi đầu xuống giả bộ tiếp tục làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK