• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Wattpad: lananh2583

- ---------------------------------

Tư Tuyền cùng Kiếm Ngô bắt đầu chiến đấu kịch liệt dưới tràng huyết vũ, thần quang chói lọi cắt qua màn đêm tăm tối, thanh âm đao kiếm va chạm biến mất giữa một trời tiếng vang ầm ầm, tinh hỏa theo nước mưa rơi xuống, mây đen phía xa như sóng biển cuồn cuộn trào dâng.

Phong Uyên mím môi, nhìn vết nứt trên phong ấn một lát, sau đó giơ tay rút ra Côn Ngô kiếm. Thiên Ma như cảm ứng được, vui sướng mà chuyển mình, cho rằng Phong Uyên rốt cuộc cũng từ bỏ. Hắn dùng hết toàn lực, hướng về phong ấn, lần nữa đánh tới, dùng tư thế đẹp nhất nghênh đón tân sinh.

Thế nhưng, hắn thất bại, hắn phẫn nộ rống lên, khắp Cửu U giới theo thanh âm ấy mà kịch liệt chấn động.

Mộng Xu ngẩng đầu liền thấy Phong Uyên muốn lấy thần hồn tu bổ phong ấn, hắn vội phi thân lên, đi vào vòng xoáy, đưa tay đè lên phong ấn, nói với Phong Uyên: "Vẫn là để ta đi."

Phong Uyên không nhúc nhích, cũng không nói gì, sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng không còn chút huyết sắc.

Mộng Xu than một tiếng, vẻ mặt thoải mái nói: “Ngươi còn phải giữ mạng về gặp bệ hạ của ngươi nữa, ta không giỏi đánh nhau nhưng dù sao cũng là thượng thần, thần hồn của ta vẫn dùng được, để ta tới đi.”

Nghe Mộng Xu nhắc tới Tinh Như, Phong Uyên rốt cuộc cũng có chút phản ứng, hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua vòng xoáy, cười cười, nói với Mộng Xu: "Không đủ."

Có đủ hay không, phải thử mới biết được. Mộng Xu giơ cao Tham Tinh Xích, hắn không thể giúp Kiếm Ngô đánh Tư Tuyền, cũng không thể kết kim ấn phong ấn Thiên Ma, không bằng bây giờ tế lên thần hồn, nếu có thể giúp Phong Uyên sống sót trở về yêu giới, cũng coi như làm được một chuyện tốt.

Chợt Tham Tinh Xích nháy mắt quang mang đại thịnh, Mộng Xu nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo hồng quang từ Tham Tinh Xích tỏa ra, dần hợp thành một bóng người mơ hồ. Mộng Xu vậy mà chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, đấy là tiền nhiệm ma quân – Trọng Vũ.

Đây là một sợi thần hồn của Trọng Vũ. Hắn năm đó sau khi thân vẫn, lưu lại ba đạo thần hồn, một đạo hóa thành bia đá trong hồ Tình Tuyết, một đạo hóa thành ngôi sao ở Thiên Ngoại Thiên, một đạo cuối cùng bám vào Tham Tinh Xích trên cổ tay Mộng Xu.

Chính hắn cũng không nghĩ tới, sau khi hắn thân vẫn, Mộng Xu lại đem Tham Tinh Xích cất kỹ, đến tận hôm nay mới lấy ra.

Trên người hắn bây giờ mặc một bộ giá y đỏ tươi, là dáng vẻ lần đầu tiên Mộng Xu nhìn thấy hắn.

Trọng Vũ khẽ thở dài, lần này vừa ra thế mà lại gặp phải hoàn cảnh như vậy.

Mộng Xu ngơ ngẩn nhìn Trọng Vũ, không hiểu vì sao hắn rõ ràng đã thân vẫn nhiều năm, nay lại xuất hiện tại chỗ này.

Trọng Vũ đưa tay lên, muốn chạm vào đôi mắt đẫm lệ của Mộng Xu, nhưng tay lại xuyên qua gò má, hắn có chút mất mát mà thu tay về, nhẹ giọng nói với Mộng Xu:

“Ta…thật sự...rất thích ngươi a…”

Trong nháy mắt, thanh âm của hắn tiêu tán cùng sợi thần hồn, nhập vào phía trên phong ấn, hắn vì Mộng Xu mà chấp nhận kết cục như Cơ Hoài Chu năm đó ở Vô Tình Hải.

Thiên Ma giận dữ đâm vào phong ấn, liệt hỏa oanh lôi.

Một đạo thần hồn của Trọng Vũ đã hóa thành phong ấn, không thể trở về, Mộng Xu không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi."

Lời này tựa như nói với Phong Uyên, lại tựa như nói với sợi thần hồn vừa biến mất của Trọng Vũ.

Phong Uyên dùng mấy tia thần hồn ở giữa vòng xoáy kết ra phong ấn mới, toàn bộ thần lực cơ hồ đã hao hết, trước mắt như sinh ra rất nhiều ảo giác xa vời.

Nhiều năm về trước, Tinh Như biến về nguyên hình, nằm trên lồng ngực hắn, nhàm chán mà chơi đùa, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng hai trái tim chung một nhịp đấp.

Khi đó hắn cho rằng, đời này rất dài, hắn và Tinh Như còn rất nhiều ngày như vậy.

Thế nhưng, đến hôm nay, đoạn duyên phận này chung quy cũng tận.

Tinh Như của hắn…

Hắn sẽ không được gặp lại y nữa.

Phía sau chợt có tiếng xé gió vụt đến. Mũi tên hừng hừng liệt hỏa cắm ở giữa khe nứt, nhanh chóng kết thành hỏa ấn, hắc khí lập tức tản ra, Thiên Ma trong phong ấn hét thảm một tiếng.

Nhưng Phong Uyên không chút nào nhẹ nhõm, biểu tình trên mặt ngược lại càng thêm khổ sở, huyết vũ lạnh băng rơi trên gò má, vài sợi tóc dán bên sườn mặt, hắn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ma quân một thân bạch y đứng trong mưa gió.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Tinh Như chậm rãi bước đến, bạch y tung bay. Y đến trước mặt Phong Uyên, nân tay lên, cẩn thận lau khô huyết vũ trên mặt hắn, hỏi: “Không phải ngươi nói sẽ trở về sao?"

Phong Uyên nhìn vào đôi mắt xám của y, há miệng, gắng sức gọi một tiếng: "Tinh Như..."

Tinh Như không đáp, trường cung trong tay hóa thành hồng quang rồi biến mất. Y ngẩng đầu nhìn vết nứt trên phong ấn, một lúc sau mới nhìn vào mắt Phong Uyên, chất vấn: "Ngươi không định trở về đúng không?"

Phong Uyên không có cách nào tiếp tục lừa gạt y, chỉ thấp giọng trả lời: "Đúng vậy."


Mưa gió mịt mù, mây đen ngập trời dường như càng ngày càng xuống thấp, tia chớp trắng bạc lóe lên, huyết vũ từ mặt Phong Uyên chảy xuôi, tí tách rơi xuống.


Tinh Như mở miệng, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành tiếng thở dài khe khẽ.


Phong Uyên duỗi tay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của y, nhẹ giọng nói: "Đừng tức giận, được không?"


Ánh mắt Tinh Như khẽ động, y làm sao có thể tức giận với hắn được đây?


Y nắm lấy tay Phong Uyên, mím môi không nói gì, con ngươi màu xám phản chiếu thân ảnh có chút chật vật của hắn.


Phong Uyên giờ đây chỉ muốn đem Tinh Như giấu đi, khóa lại, đến một nơi không ai có thể tìm thấy, chờ khi giải quyết xong mọi việc ở đây, lại đến đưa y về.


Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể bất lực đứng đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK