• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Wattpad: lananh2583

- ---------------------------------

Trong Vô Tình Hải, mưa tầm tã liên tục hơn mười ngày, thi thể thối rữa cùng tàn tro nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Bầu trời tối tăm, mây đen như mực, giữa không trung quanh quẩn mấy đạo lưu quang, khe nứt phong ấn tiết ra từng đợt ma khí hỗn độn hòa cùng sương mù, mãi không tiêu tán. Tiếng khóc than nối tiếp nhau vang lên suốt nhiều ngày.

Sở Tang ngồi trên đống đá vụn, ngửa đầu nhìn bầu trời u ám, mưa bụi lạnh lẽo phả vào mặt, y nâng tay lên, tùy ý lau một phen, lại cúi đầu nhìn bình nguyên toàn là máu loãng.

Y lắc lắc tay, kêu một tiếng Tinh Như, nhưng thật lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu lại thì thấy Tinh Như đã ngủ say từ bao giờ, Sở Tangg mím môi, không tiếng động cười cười, do dự một chút rồi cởi áo ngoài ra, đắp lên người Tinh Như.

Tinh Như cau mày, lẩm bẩm gì đó, trở mình tiếp tục ngủ.

Sở Tang nhảy xuống từ đống đổ nát,chân giẫm lên vũng nước, bùn đất bắn lên y phục, nhưng y không để ý lắm, chỉ cúi đầu nhìn đàn kiến bận rộn dưới chân, thần sắc có chút hoảng hốt.



Người nọ từng mong y có thể sống cuộc sống bình thường như lũ kiến này, nhưng y cố tình không để hắn được như nguyện.

Trước đây y không biết mình vì cái gì lại lãng phí nhiều thời gian như vậy ở Vô Tình Hải, rõ ràng hình phạt đã sớm kết thúc, y đáng lẽ phải rời khỏi nơi này, bắt đầu một kiếp luân hồi mới.

Sở Tang mấy ngày nay đều cẩn thận cân nhắc, lại không biết chính mình rốt cuộc muốn cái gì. Y đã không còn thân thể, một khi thoát khỏi Vô Tình Hải sẽ lập tức chuyển thế đầu thai.

Chỉ là luân hồi có nghĩa là quên đi tất cả, khi đó y sẽ không còn là Sở Tang, vậy luân hồi kia có quan hệ gì với y đâu?

Sở Tang mỉm cười, tuyết mịn rơi xuống, vô số lưu quang như đàn đom đóm màu ngân bạc, một mảnh băng sương nhanh chóng ngưng tụ ở hàng lông mi thật dài. Y ngửa đầu nhìn, khe nứt trên phong ấn Thiên Ma lại dài thêm vài phần, mưa tuyết toán loạn, xem ra Vô Tình Hải cũng không còn trụ được bao nhiêu thời gian.

Tóc cùng vai Sở Tang đã sớm phủ một tầng tuyết mỏng, y có chút hoảng hốt, cảm giác như mình lại trở về quan tài đá kia, vĩnh viễn phủ bụi nơi thâm cốc.

Cách đó không xa, rất nhiều yêu vật đang lén lút nhìn y. Từ ngày Sở Tang đến Vô Tình Hải, chúng đã thèm muốn thân hồn của y, nhưng người này quả thật rất giỏi đánh nhau, nhiều năm như vậy, bọn chúng đều bị y gắt gao áp chế, sau lại đến thêm một Tinh Như, hai người liên thủ tạo thành thương tổn gấp bội.

Hiện tại, bọn chúng thật vất vả mới nhập ma, không khỏi đối với thần hồn của y sinh ra vài phần tâm tư.

Bất quá, những yêu vật này đều nhát gan, Sở Tang vừa quay đầu lại nhìn bọn chúng một cái, chúng liền run run rẩy rẩy, cho dù thần trí có chút không thanh tỉnh, bọn chúng lại vẫn như trước nhớ rõ vị này đánh người rất đau. Bị y lạnh lùng liếc qua, chúng liền vội vàng thu lại pháp khí, không cam lòng lui về phía sau.

Sở Tang cười nhạo một tiếng, chậm rãi đi về phía phong ấn, thay vì đợi một ngày phong ấn Thiên Ma bị phá vỡ, toàn bộ hủy diệt tại đây, chi bằng y dùng thần hồn tu bổ phong ấn, có lẽ còn giữ cho Tinh Như được một đường sinh cơ.

Sở Tang phi thân lên, mấy chục đạo lôi kiếp đánh vào người, da thịt nứt toác, máu tươi nhỏ xuống, y rên lên một tiếng, dưới chân lại không hề ngừng. Cơn lốc mang theo ngàn vạn lôi điện màu tím, chớp mắt đem thiên địa chiếu sáng rực rỡ, thân ảnh y biến mất trong màn sáng này.



Sở Tang nhắm mắt lại, quá khứ mấy ngàn năm trước giống như tro tàn, cuồn cuộn chảy đến.

- ------------------------------------------

Sở Tang sinh vào tháng 6 Đại Tề Thiên An năm thứ chín, là con trai cả của Sở Lệnh Diễn. Mẫu thân y là một vũ cơ trèo lên giường Sở Lệnh Diễn, vậy nên hắn rất chán ghét nàng.

Trước năm 4 tuổi, y được Sở Lệnh Diễn giữ bên mình nuôi dưỡng. Trong khoảng thời gian này, Sở Lệnh Diễn chỉ có một hài tử duy nhất là Sở Tang, tuy rằng rất chướng mắt thân mẫu của y, lại thập phần yêu thương y.

Sau sinh thần năm 4 tuổi, Sở Lệnh Diễn đối xử với Sở Tang dần lạnh nhạt. Cuối cùng y bị đưa về bên cạnh mẫu thân.

Vào một buổi tối mùa đông, mẫu thân lâm bệnh nặng qua đời, Sở Tang ngồi ngoài sân hồi lâu, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng, sau đó như một con rối gỗ đi đến bên ngoài thư phòng của Sở Lệnh Diễn.

Trước kia, có rất nhiều lúc Sở Lệnh Diễn sẽ ôm y ở đây xử lý những công văn chồng chất tưởng chừng như không bao giờ xong, ánh nắng từ ngoài cửa nghiêng nghiêng len vào phòng, y cuộn mình trong lồng ngực hắn, bàn tay nho nhỏ cầm cây bút lông mềm mại, nhàm chán mà ngáp một tiếng.

Những ngày như thế sẽ không bao giờ trở lại.

Sở Tang đứng đối diện thư phòng, cúi đầu suy nghĩ thật lâu vẫn không hiểu vì sao phụ thân không cần y nữa, y đâu có làm sai điều gì.

Khi y nâng tay muốn gõ cửa, động tác đột nhiên cứng đờ, cả người như đông thành khối băng, y nghe được cuộc nói chuyện của Sở Lệnh Diễn và phụ tá của hắn.



Lúc đó, tất cả câu hỏi đều đã có đáp án.


Y sinh ra thông minh hơn người nên biết điều này có nghĩa là gì, y lặng lẽ rời khỏi thư phòng, không kinh động bất kì ai, lặng lẽ trở lại hậu viện nho nhỏ, nhìn mẫu thân đã cứng đờ trên giường, trong lòng một mảng lạnh lẽo.


Nếu như nàng còn sống, y muốn hỏi một chút, năm đó nàng hao tổn tâm cơ bò lên giường Sở Lệnh Diễn có phải chỉ vì muốn cho hài tử trong bụng một phụ thân quyền thế? Rốt cuộc nàng lấy tự tin ở đâu mà nghĩ rằng có thể giấu được Sở Lệnh Diễn cả đời?


Nhưng nàng chết rồi, mấy vấn đề này không ai có thể cho y đáp án nữa.


Sở Tang đưa tay lên khẽ chạm vào những ngón tay cứng đờ kia, trong lòng có chút minh bạch. Mẫu thân có lẽ không phải nhiễm bệnh qua đời, là có người muốn nàng phải chết, tiếp theo có phải đến y rồi không?


Ánh nền mờ ảo phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của Sở Tang, y ngồi bên giường đến tận sáng hôm sau, lại lạnh mắt nhìn hạ nhân mang thi thể mẫu thân ra ngoài, cả đời của nàng cứ vậy kết thúc.


Sở Lệnh Diễn từ đầu đến cuối đều không có tới liếc nhìn y lấy một cái, dường như muốn để y từ nay về sau tự sinh tự diệt.


Kể từ ngày đó, Sở Tang bị mắc kẹt trong đủ loại ác mộng, y mơ thấy mình sống sờ sờ bị đóng đinh trong quan tài, bên cạnh là thi thể mẫu thân đã sớm thối rữa, mơ thấy mình chìm xuống biển sâu, trở thành bữa ăn trong bụng quái ngư, cũng mơ thấy trường kiếm của Sở Lệnh Diễn đâm xuyên qua trái tim mình, máu đỏ tươi nháy mắt nhuộm thiên địa thành một màu đỏ chói mắt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK