• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y lười biếng, nghiện rượu, gian xảo, lòng mang ý xấu.

Phong Uyên mơ hồ nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy y là trong thủy kính ở Vô Tình Hải, y cuộn mình trên mặt đất, quần áo rách rưới, toàn thân đầy bùn đất, không biết vì sao đột nhiên òa khóc, thanh âm thê thảm, bi thương muốn chết.

Khi hắn lần nữa gặp lại y, đó là trên thiên giới, bên ngoài Thiên Đào Viên, Vi Lộ chỉ vào cái cây, nói với hắn rằng có một con gà trọc lông.

Nhưng lúc đó, hắn đã không nhận ra y.

Có lẽ, hôm nay hắn nên dạy cho Vi Lộ cách nhận biết yêu ma và cách đánh người.

Trong Thiên Đào Viên, một làn gió nhẹ, thổi bay ba phần vũ lăng, loạn hồng như mưa.



Trong phòng, Tinh Như đột nhiên cau mày, giơ tay lên giữa không trung, nắm lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thân thể chợt duỗi ra rồi co thành một quả cầu, người lạnh toát, quần áo của y trong nháy mắt hỗn độn, đai lưng lơi lỏng vắt trên eo, vạt áo trước ngực mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh tế, trên mặt lấp lánh thủy quang, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn hơn, có vẻ đau đớn tột cùng. Hàm răng trắng bệch cắn môi đến chảy máu, đột nhiên y mở to hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ cảm ứng được cái gì, quay đầu nhìn bóng người ngoài cửa xuyên qua ánh nắng đang dắt tay một đứa trẻ, ngày càng bước đi xa. Y hé môi, muốn ngăn hắn lại, muốn gọi tên hắn, giống như nhiều năm trước, nhào đến ôm lấy hắn, được hắn ôn nhu dỗ dành, ngực thực sự quá đau.

"Điện hạ..."

Dường như có một lưỡi dao sắc nhọn nghẹn trong cổ họng, y không thể nào phát ra âm thanh.

Điện hạ...

Nếu như lúc này Phong Uyên có thể quay đầu lại nhìn y, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể nhìn thấy tia máu đỏ tươi từ trong mắt, tai, khóe miệng của tiểu yêu thú dần dần chảy xuống. Trong chốc lát, phiến đá dưới gầm giường bị máu nhuộm đỏ, giống như thiên hỏa thiêu đốt. Cảnh tượng cũng giống như ngày mà bạch y thiếu niên tuyệt vọng ngã xuống Lan Tháp vào nhiều năm trước.

Nhưng rốt cuộc thì Phong Uyên cũng chưa từng nhìn đến.

Tinh Như lặng lẽ nhắm mắt lại, máu từ miệng chảy ra ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, trong chỗ lõm của phiến đá đã đọng lại một vũng máu nhỏ, vũng máu tràn ra, dọc theo đường vân của phiến đá tí tách rơi xuống đất, tụ thành một tấm gương nhỏ, phản chiếu ra thân ảnh của Cơ Hoài Chu rồi đột nhiên biến mất.

Tiếng chuông ngân vang khắp Cửu Trọng Thiên, mây trôi bồng bềnh biến thành muôn hình vạn trạng, bao phủ Thiên Đào Viên, một khúc hoa tư, chớp mắt liền trăm năm, là mộng mà không phải mộng, là kiếp mà không phải kiếp.

Không biết qua bao lâu, Tinh Như từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra, ngây người một hồi mới phát hiện cách đó không xa có một thân ảnh bạch y đang đứng dựa vào cửa, ánh trăng xuyên khe cửa chiếu vào.



Tư Tuyền thấy y đã tỉnh, chậm rãi đi tới, thấp giọng nói: "Ngươi ngày đó không nên kêu ta đi."

Tinh Như dường như nghe thấy tia oán trách trong giọng điệu hắn, y không khỏi kéo khóe miệng, mỉm cười với Tư Tuyền, dùng cả hai tay chống chiếc giường đá, cố gắng ngồi dậy, nhưng cuối cùng y không thể. Không còn chút sức lực nào, y chỉ có đành mềm nhũn ngã xuống giường.

Tinh Như chưa bao giờ tưởng tượng rằng giấc mộng của mình lại gian nan đến vậy.

Y mặc dù có thể nhìn thấy điện hạ, lại phải chịu thêm hình phạt thiên đao vạn quả. Lúc đầu cũng không có vấn đề gì, dù sao y đã quen với đau đớn, lại không biết khi ở Vô Tình Hải xuất hiện thiên ma loạn tượng, linh thức bị tổn thương, thêm lần này kích thích, trực tiếp tổn hại đến căn cơ.

Lần trước còn có thể may mắn sống sót, lần này y lại không được may mắn như vậy nữa, nếu như Tư Tuyền không có kịp thời trở về, sợ là y đã mất đi nửa cái mạng.

Tư Tuyền ngồi bên giường, thương tiếc mà vuốt vuốt tóc y: “Sau này đừng như vậy nữa.”

“Ta muốn gặp hắn” Tinh Như thanh âm khàn khàn, hơi thở yếu ớt, hồi lâu sau mới thì thào nói: “Ta nhớ hắn.”


Thanh âm của y nhỏ nhẹ, phảng phất như có thể bị một trận gió cuốn đi, lúc này ngoài cửa sổ hết thảy đều yên lặng, trăng sáng trong veo, nước sông thiên hà từ hồ Thái Huyền uốn khúc chảy ra, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.


“Ngươi không phải đã tìm được hắn sao?” Tư Tuyền hỏi.


Tinh Như rũ mắt, y từng một lần tỉnh dậy từ trong mộng tưởng, gặp được hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại, y thà không thấy gì, mãi mãi bị mắc kẹt trong giấc mơ của mình còn tốt hơn.


Tư Tuyền nhìn y, mấp máy môi, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ thở dài, từ bỏ khuyên nhủ, chỉ hỏi: “Tối qua mơ thấy cái gì?”


Y mơ thấy gì?


Tinh Như nhớ lại giấc mơ, khóe miệng bất giác nhếch lên, đôi mắt cười cong cong tựa vầng trăng khuyết, lấp lánh như chứa đầy sao đêm.


Nhưng y cười rồi cười, nước mắt lại vô thanh vô thức chảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK