Thấy hắn mất tập trung, Kiếm Ngô cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Sao vậy?”
Phong Uyên đem quân cờ trong tay ném trở về trong bát đựng, đứng lên, thần sắc bình tĩnh, nói: "Không có việc gì, chỉ là lại có một tiểu tặc tiến vào Tử Vi Cung, ta trở về xem một chút."
Sau khi Phong Uyên rời đi, Kiếm Ngô một mình kết thúc ván cờ, hoa mộc lan trước sân mấy ngày này đã bung nở rực rỡ, bóng hoa đung đưa trên tường cung điện, hắn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy ngày tháng trên thiên đình dường như càng ngày càng tẻ nhạt.
- -----------------------------
Trong Trường Thu cung, Tinh Như đứng trước Thiên Mệnh Văn Thư, nói là Thiên Mệnh Văn Thư, nhưng thật ra là một tấm gương đồng cực lớn. Bởi vì còn chưa có kinh nghiệm, lần đầu tiên vào Trường Thu Cung, y ngơ ngác ở kệ sách nửa ngày cũng không tìm thấy Thiên mệnh Văn Thư, cuối cùng còn bị Phong Uyên Thượng Thần phạt hong khô sách, mất thêm nửa ngày.
Sau khi được Tư Tuyền Thượng Thần chỉ dẫn, y mới biết rằng tấm gương đồng khổng lồ đập vào mắt y khi lần đầu tiên bước vào Trường Thu Cung chính là Thiên Mệnh Văn Thư, từ đó, Tinh Như nhận thức sâu sắc tầm quan trọng tri thức.
Y giơ tay, chậm rãi mở ra lồng ngực, sau đó móng tay liền biến thành dụng cụ sắc nhọn, tìm đến nơi tim đập, đâm mạnh xuống, làn da trắng đến gần như trong suốt bị xé rách, dòng máu ấm từ đó chảy ra. Y tựa hồ cũng không cảm thấy đau, chỉ bình tĩnh dùng ngón tay nhuốm máu, ở bên trên Thiên Mệnh Văn Thư vẽ ra vài cái phù chú, sau đó lẳng lặng chờ đợi, đợi xem trên Thiên Mệnh Văn Thư sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế nào.
Một ngọn lửa hừng hực đột nhiên xuất hiện trong gương, ngọn lửa giống như từ trong gương lao ra, ánh lửa đỏ rực như dung nham chảy xuống dãy núi, hòa vào trong hồ, trên hồ có một hòn non bộ nhỏ, bên trên hòn non bộ đặt một chiếc quan tài. La Sát Điểu cũng coi như là loài quý hiếm ở Ma giới nên nhìn thấy cảnh này cũng không có cảm giác gì lạ lắm, y lẳng lặng đứng trước gương đồng chờ đợi, đợi một người ăn sâu vào huyết mạch của y xuất hiện trên gương đồng.
Cuối cùng... cuối cùng...
Ngọn lửa bị băng bao phủ, hết thảy trở về tòa tháp cao trăm năm trước. Đêm đó mưa to, trong chùa ngọn đèn nhỏ leo lắt như hạt đậu, tiếng tăng nhân tụng chú vang lên bất tận.
Mà trên chín tầng trời, những ngọn đèn lưu ly treo trước cung điện hùng vĩ đột nhiên sáng lên, cơn cuồng phong lạnh giá tạo nên những làn sóng mây cuồn cuộn, mấy bông sen vàng nở rộ trong tiếng Phạn thanh tao, Phong Uyên Thượng Thần từ lịch kiếp trở về.
Hình ảnh trên gương đồng dừng lại ở đây, trong nháy mắt trở thành hư vô, Tinh Như lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt, y giơ tay như muốn đập nát Thiên Mệnh Văn Thư trước mặt, giống như làm vậy thì tất thảy đều chưa từng phát sinh.
Nhưng một lúc sau, y lại chán nản hạ tay xuống.
Ngươi không phải đã biết điện hạ sau khi chuyển sinh sẽ không nhớ tới ngươi sao? Chẳng phải ngươi đã nhắc nhở bản thân rằng ngươi không bao giờ có thể quay lại quá khứ sao? Vậy điện hạ ở dưới đất hay ở trên trời có gì quan trọng?
Nhưng, thật sự ổn chứ, Tinh Như?
Y tự hỏi như vậy, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn mái vòm đầy màu sắc ở Trường Thu Cung, nước mắt cứ như vậy lăn xuống.
Cũng rất kỳ quái, vào lúc này, y không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp được Phong Uyên Thượng Thần.
Lúc ấy Tinh Như mới tới Thiên giới, xin được Tư Tuyền Thượng Thần hai ly rượu, sau khi trở về nằm ở Thiên Đào Viên ngủ đến hôn thiên địa ám, không hề chú ý hóa ra nguyên hình, cho đến khi ai đó gọi y là con gà trọc thì y mới thức dậy sau giấc ngủ.
Phần lớn lông vũ trên người Tinh Như đều bị đốt cháy khi phá vỡ cấm chế ở Lan Tháp, sau đó lại bị cực hình tra tấn, gần như toàn bộ rụng đi, mấy năm nay y cũng không có chăm chút, liền cứ như vậy lác đác lưa thưa mấy sợi. Lúc này, y bị gọi là gà trọc không có gì là quá đáng.
Tiểu tiên nữ gọi y là gà trọc chải tóc bánh bao, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, lớn lên trông rất khả ái dễ thương, nàng chạy đến, quỳ xuống đưa tay định sờ đầu y, nhưng vì nơi đó trọc quá mà không cách nào hạ tay.
Tuy nhiên, tiểu tiên nữ vẫn rất khách khí khen ngợi y, nói rằng chờ sau này khi bộ lông của y mọc lại, y nhất định rất đáng yêu.
"Vi Lộ, nên đi rồi."
Một giọng nói phía xa xa vang lên, thanh âm trầm thấp, giống như tiếng chuông bạc y gõ khi còn bé.
Sau khi giọng nói ấy vang lên, xung quanh im lặng, mang theo bông tuyết thưa thớt rơi xuống.
Y không khỏi ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, phía sau tiểu tiên nữ là một vị đại tiên cao lớn, thân mặc trường bào đen tuyền, bên trên thêu hai ba con hạc trắng, cùng hai chùm hoa văn đám mây, rất có ý vị, mái tóc đen dài của hắn được buộc ra sau đầu, cắm trâm ngọc, vẻ mặt của hắn cũng không thể nói lên được cái gì.
Vị đại tiên này lớn lên rất đẹp, hoa đào trong vườn nở rộ, gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa rơi xuống vai, hắn đưa tay nhẹ nhàng gạt đi.
Y sửng sốt một chút, lúc ấy liền cảm thấy vị đại tiên quân này nhìn rất quen mắt, nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, lại không thể nhớ ra được.
Y còn tưởng rằng, những năm đó y ở Biển Vô Tình dinh dưỡng không theo kịp, hiện tại đầu óc hoạt động không tốt.
“Con chim này...” Tiên quân nhìn hắn một lúc, bình luận, “Quá xấu.”
Tinh Như: "..."
Sau khi hai vị tiên nhân rời đi, hắn lấy ra một chiếc gương ngắm nghía một hồi, thầm nghĩ hiện tại bộ lông của mình tuy không còn rậm rạp nhưng vẫn phủ một lớp lông tơ mịn màng, nếu điện hạ nhìn thấy, có lẽ còn khen ngợi một câu dễ thương, vị tiên quân đó thật không có mắt nhìn.
Tinh Như đã vô số lần tưởng tượng cảnh hai người họ gặp lại nhau sau nhiều năm. Y nghĩ, cho dù điện hạ không nhận ra y nữa, có thể hắn vẫn sẽ lại đây sờ sờ cái đầu nhỏ lông xù của y, đút cho y một nắm ngô, hoặc có thể sẽ khen y một câu như lúc y vừa biến thành hình dạng con người: "Thật là một công tử khôi ngô."
Vậy mà, hắn nói, con chim này xấu quá.
Có lẽ, nó chỉ ra rằng, đây là kết thúc của tất cả mọi thứ.