Lúc này, Cơ Hoài Chu và Kiều Tố Loan đang ở trong thư phòng nghị sự. Tinh Như ở bên ngoài xem đến đỏ mắt, điện hạ thích Kiều tiểu thư đến vậy sao? Loại thích kia với cái mình thích là không giống nhau sao? Bây giờ trong thư phòng, hắn có làm cái hành vi trong sách kia với Kiều tiểu thư không? Nghĩ đến đây, Tinh Như cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn hít hít mũi, đá cục đá nhỏ trên đường vào thùng nước, bùm một tiếng, bọt nước bắn tung tóe. Y cầm lệnh bài, lang thang ra khỏi cung.
Sau khi Cơ Hoài Chu đáp ứng lời nhờ vả của Kiều Tố Loan, rời khỏi thư phòng, hắn tìm kiểm quanh tẩm điện nhưng không thấy Tinh Như, hắn hỏi cung nhân: "Tinh Như đâu?"
Cung nhân hồi đáp: "Bẩm điện hạ, Tinh Như công tử xuất cung rồi."
Cơ Hoài Chu gật đầu, từ khi Tinh Như hóa thành người, y thường xuyên chạy ra khỏi cung mua mấy thứ kỳ quái.
Hắn lại hỏi: "Có ám vệ đi theo không?"
"Đã theo."
Cơ Hoài Chu thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng Tinh Như chơi một lát sẽ tự mình về, nhưng ngay sau đó, ám vệ truyền đến tin tức Tinh Như đến Hồng Lâu – kỹ viện lớn nhất kinh thành.
Cơ Hoài Chu lập tức từ trên ghế đứng lên, cảm thấy thái dương nhảy lên kịch liệt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với ám vệ đang quỳ trên mặt đất: "Xuất cung."
- ------------------------------------------
Rất nhiều câu chuyện trong xuân cung đồ mà Tinh Như đọc trước đây đều xảy ra trong kỹ viện, Tinh Như đối với nơi này hứng thú nồng đậm, từ lâu đã muốn vào xem thử một phen. Trước đây y không dám bởi vì e ngại Cơ Hoài Chu, lần này không sao, chỉ có mình y thôi.
Cho ngươi bồi Kiều Tố Loan! Cho ngươi bồi Kiều Tố Loan!
Đi trên đường, Tinh Như tức giận nghĩ, y cũng phải tìm vài cô nương. Y hỏi mấy người trên đường, họ nói với y kỹ viện lớn nhất kinh thành là Hồng Lâu, còn tri kỉ chỉ đường cho y nữa.
Mama trong Hồng Lâu vừa nhìn thấy thiếu niên toàn thân lụa là như vậy, lập tức đi đến gần, nhìn thấy túi tiền căng phồng treo trên thắt lưng của y, cười đến híp cả mắt.
Tinh Như thực sự có rất nhiều tiền trên người, Cơ Hoài Chu mỗi ngày đều sẽ bỏ đầy tiền vào hầu bao của y, nếu hắn biết có một ngày Tinh Như mang tiền của mình đi dạo kỹ viện, có lẽ sẽ tức đến thổ huyết mất.
Mama lập tức gọi một nhóm thiếu nữ đến cho Tinh Như chọn, y chọn rồi chọn, lại luôn cảm thấy mấy cô nương này cứ thiếu thiếu cái gì đó, cuối cùng dẫn bốn, năm người cùng nhau lên lầu, dự định vui vẻ một chút. Mama nhìn bóng lưng bọn họ, tặc lưỡi hai cái, thầm nghĩ không biết tiểu công tử thanh tú này gọi nhiều cô nương như vậy có chịu nổi hay không a.
Cơ Hoài Chu vội vàng đến Hồng Lâu Viện, bởi vì Tinh Như bên người có ám vệ đi theo nên hắn không cần hỏi mama xem y đang ở đâu, trực tiếp lên lầu, tới thẳng phòng Tinh Như đang ở.
Trong Hồng Lâu, điểm tâm và rượu đều mang theo chút thôi tình dược, Tinh Như cực kỳ mẫn cảm với loại dược này, hai ly rượu vừa xuống bụng, toàn thân y đã đỏ như tôm luộc. Nhìn thấy y như vậy, các cô nương sôi nổi vây quanh, muốn cùng y chơi đùa, kết quả toàn bộ bị Tinh Như đuổi ra ngoài.
Tinh Như khó chịu nằm ở trên giường, không biết vì sao, giờ phút này y đặc biệt muốn nhìn thấy Cơ Hoài Chu.
Khi Cơ Hoài Chu mở cửa đi vào, quần áo của Tinh Như đã bị y cởi ra gần hết, hai tay nắm chặt màn giường, cọ xát người vào chăn, mười ngón chân co quắp, ngược lại trên người y lại không có dấu vết lung tung rối loạn gì, trái tim đang treo của Cơ Hoài Chu cuối cùng cũng buông xuống.
Tinh Như nghe thấy tiếng mở cửa, có chút trì độn mà quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Cơ Hoài Chu đi tới, hai mắt y lập tức sáng lên, sau đó lại rên rỉ một tiếng, giống như chịu ủy khuất thật lớn.
“Ta khó chịu quá, điện hạ.” Thanh âm y khàn khàn, mang theo giọng mũi, so với ngày thường nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cơ Hoài Chu không phản ứng y, xoay người đóng cửa lại, sau đó ngồi bên bàn, thong thả rót cho mình một chén trà, nghiêng người đối diện Tinh Như, vẫn không nhúc nhích nói: "Vậy ngươi gọi mấy cô nương kia tới đi."
"Không muốn các nàng..." Tinh Như rên rỉ một lát, thấy Quý Hoài Chu không để ý tới mình, y chân trần trèo xuống giường, nắm lấy ống tay áo Cơ Hoài Chu, đem đầu cọ vào ngực hắn, "Mùi son phấn trên người các nàng thật khó chịu."
Thân thể y không có bao nhiêu khí lực, chỉ chốc lát liền từ trên người Cơ Hoài Chu trượt xuống đất.
“Biết sai rồi sao?” Cơ Hoài Chu cúi đầu hỏi.
Y cũng không trả lời, chỉ kêu từng tiếng từng tiếng điện hạ.
“Ngươi xem ngươi…” Cơ Hoài Chu thở dài, đặt chén trà trong tay xuống, Tinh Như hai tay đặt trên đầu gối hắn, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mơ hồ mơ hồ, y còn là một tiểu hài tử, cái gì cũng không hiểu.
"Điện hạ... Điện hạ..." Y kêu từng tiếng.
“Người giúp ta…giúp ta với…giúp ta với được không..."
“Điện hạ, ta khó chịu..."
Hơi thở của Tinh Như hỗn loạn, thanh âm nho nhỏ, y nhìn Cơ Hoài Chu bằng đôi mắt màu xám tro ướt át.
Cuối cùng, Cơ Hoài Chu như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra.
Không bao lâu sau, Tinh Như mềm nhũn ngã trên mặt đất, Cơ Hoài Chu đem y bế lên, đặt ở trên giường, sau đó đi tới chậu nước bên cạnh rửa tay.
Tinh Như nằm ở trên giường, mái tóc xõa lung tung sau đầu, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ửng hồng trên mặt vẫn chưa phai nhạt, y khẽ thở dài, nói với Cơ Hoài Chu: "Điện hạ, vừa rồi thật thoải mái a."
Cơ Hoài Chu: "..."
Hắn cầm khăn lau tay, nói với Tinh Như: "Sau này không cho phép ngươi tới loại địa phương này.”
Tinh Như nga một tiếng, "Vậy điện hạ sẽ giúp ta như vừa rồi sao?"
Cơ Hoài Chu không lên tiếng.
Tinh Như nhìn hắn trầm mặc, cảm thấy điện hạ có lẽ không muốn, nghĩ nghĩ, lại mở to mắt hỏi Cơ Hoài Chu: "Vậy ta có thể tìm người khác không?"
Cơ Hoài Chu trầm giọng: "Không được."
Tinh Như còn muốn nói cái gì đó, Cơ Hoài Chu đã đi tới vỗ vỗ lưng y: "Đừng nói nữa, ngủ một lát đi."
Tinh Như lại nga một tiếng, nhưng xác thực cũng có chút mệt mỏi, y nắm lấy quần áo của Cơ Hoài Chu, nhắm mắt lại.
Được một lúc, y lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn lăng lăng vào Cơ Hoài Chu đang ngồi bên giường, mắt dần dần nheo lại, giọng điệu giống như thẩm vấn phạm nhân: “Điện hạ thích Kiều Tố Loan sao?”
Cơ Hoài Chu sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Tinh Như đột nhiên hỏi hắn vấn đề này, qua một lát, lắc đầu nói với y: "Không thích."
Tinh Như rất hài lòng với câu trả lời này, y đưa hai tay về phía Cơ Hoài Chu: "Điện hạ, ôm ta đi."