- ---------------------------------
Mộng Xu lên tiếng, hỏi: "Hai người các ngươi đây là?"
Kiếm Ngô không có nhiều thời gian, chỉ giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại. Tư Tuyền sớm đã nhập ma, hắn đem toàn bộ tà vật chí âm dẫn vào phong ấn Thiên Ma khiến nó trong một đêm thực lực tăng mạnh, hiện tại có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào, gây hại cho nhân gian, mà Tư Tuyền cứ vậy ở Cửu U giới kéo dài thời gian cho Thiên Ma.
Kiếm Ngô nói với Mộng Xu: "Ta nhiều nhất chỉ có thể kiến trì thêm mười ngày, ngươi trở về bảo Phong Uyên sớm chuẩn bị đi."
Muốn một lần nữa phong ấn lại Thiên Ma, nhất định phải có thần lực của cổ thần chống đỡ, Mộng Xu tuy cũng là cổ thần, nhưng ở phương diện này không tinh thông. Hắn biết mình không thể giúp được nên vội vàng về thiên giới nói cho Phong Uyên. Không ngờ Tư Tuyền đột nhiên nhập ma, hơn nữa còn dẫn tất cả tà vật vào phong ấn, nói không chừng lần này còn phải cùng Thiên Ma đại chiến một phen. Mộng Xu chợt nhớ tới mình trước đây bói một quẻ, thế mà linh nghiệm rồi.
Nghe xong lời này, Phong Uyên trầm tư một lát, đột nhiên đứng lên, nói với Mộng Xu: "Ta đến yêu giới nhìn Tinh Như một cái, rất nhanh sẽ trở về."
Mộng Xu mấp máy môi, lời đến miệng rồi lại nuốt trở về, Phong Uyên lần này đi Cửu U cảnh, cũng không biết năm nào tháng nào mới trở về, hắn muốn đến nhìn Tinh Như tiên quân một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Phong cảnh yêu giới vẫn vậy, gió lạnh thổi qua, hoa lê mãn chi.
Phong Uyên đến thật không đúng lúc, ma quân vừa rồi uống không ít rượu, say đến bất tỉnh nhân sự, ghé vào giường, chỉ chốc lát đã hiện nguyên hình. Chén rượu mạ vàng ngã trái ngã phải, bị y đè dưới thân, thế mà cũng không có thấy cộm. Phong Uyên lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng, đem mấy chén rượu y giấu dưới bụng lấy ra.
Ma quân dường như cảm giác được, dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi nơi Phong Uyên vừa chạm vào, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghiêng đầu, nhìn bóng người mờ ảo trước mặt, trong miệng kêu một tiếng: "Điện hạ..."
"Ân, ta ở đây."
Phong Uyên nâng tay lên, xoa xoa đầu y.
Ma quân say đến lợi hại, cọ cọ lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta nhớ người."
Phong Uyên khẽ ừ một tiếng, biểu tình lại có chút bi thương, hắn cẩn thận vuốt ve lông đuôi của y, nhìn y thoải mái mà cọ đầu, nói đủ loại mê sảng, tựa như thật nhiều năm về trước.
Hắn cũng như vậy nhìn y, mãi cho đến khi y chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc, hắn vẫn không bỏ xuống được Tinh Như của mình.
Mộng Xu vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tất cả những gì Kiếm Ngô có thể làm bây giờ là giữ chặt phong ấn Thiên Ma, tạm thời ngăn chặn Thiên Ma xuất thế, hơn nữa Tư Tuyền đọa ma, nếu một lần nữa muốn đem Thiên Ma phong ấn, Phong Uyên cũng chuẩn bị tốt tâm thế để vũ hóa rồi.
Phong Uyên cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu ma quân, sau đó về Cửu Trọng Thiên.
Mộng Xu nghe hắn đã trở lại, thầm nghĩ cũng quá nhanh đi, không biết cùng vị bệ hạ yêu giới kia nói được mấy câu.
Hắn chạy tới Tử Vi cung, vốn tưởng rằng Phong Uyên sẽ tĩnh tâm bế quan vài ngày để đi Cửu U cảnh, nhưng cuối cùng, hắn lại phát hiện Phong Uyên đang chặt cây đại thụ phía sau Trường Thu cung.
Mộng Xu cau mày, bước nhanh tới, hỏi hắn: "Ngươi không đi bế quan, ở đây chặt cây đại thụ này làm gì?"
Phong Uyên không ngừng động tác, chỉ nói: "Ta trả lại y một điện hạ."
Sợi tơ hồng đã không còn nối với hắn, vậy hắn sẽ tại đây tìm lại cho y người mà y thích. Hắn không muốn Tinh Như giống như trăm năm trước, cô đơn trải qua quãng đời còn lại. Hắn trả lại cho y điện hạ của y, ở bên cạnh đến khi y không cần hắn nữa.
Mộng Xu lập tức hiểu hắn đang nói tới ai: "Điện hạ của y là ngươi, ngươi —— "
“Nếu ta không còn nữa thì sao?” Phong Uyên cắt ngang, quay lại nhìn Mộng Xu.
Một mảnh yên tĩnh.
Mộng Xu thế mà thấy vài phần tuyệt vọng trong mắt Phong Uyên.
Mộng Xu sửng sốt, mất một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: "Ngươi đừng…đừng nghĩ như vậy."
Thế nhưng khi nói những lời này, chính hắn cũng không đủ tự tin. Nếu chỉ là Thiên Ma xuất thế, Phong Uyên có thể cùng Kiếm Ngô liên thủ, một lần nữa đem hắn phong ấn lại. Chỉ là hiện tại, Thiên Ma hấp thu quỷ khí trong Cửu U, Tư Tuyền lại nhập ma, Phong Uyên thì tự hành hạ mình thành bộ dạng này.
Hoàn cảnh hiện tại vậy mà thật sự là đại hung.
Mộng Xu ngồi trong cung Trường Thu cung, tận mắt nhìn Phong Uyên thế nào trong một đêm đem khúc gỗ kia khắc thành hình người, lại lấy một chén máu đầu tim, toàn bộ rót lên.
Máu đỏ tươi nhanh chóng thấm vào trong gỗ, mà Phong Uyên đứng bên cạnh trường kỷ, dường như có chút do dự.
Mộng Xu mơ hồ hiểu được vì sao Phong Uyên lại chần chừ, hắn rốt cuộc vẫn không nỡ.
Hắn nhảy Đăng Tiên Đài, xông vào Vong Trần lôi trận, lại chìm vào Vô Tình Hải mới cầu được chút duyên phận ít ỏi, được cùng y tái kiến một lần.
Thế nhưng thiên đạo vô tình, duyên phận chung quy vẫn nông cạn.
Phong Uyên cụp mắt xuống, nhìn mộc nhân trên giường. Hắn vươn tay, lòng bàn tay lướt qua, lưu quang màu vàng từ kẽ tay rơi xuống, hòa cùng màu máu, một ngọn lửa hừng hực cháy lên, mộc nhân phát ra tiếng răng rắc, khói xanh nhẹ nhàng uốn lượn, một mùi hương kỳ quái chậm rãi khuếch tán.
Thật lâu sau, ngọn lửa dần tắt, mộc nhân được chạm khắc tinh xảo chậm rãi nứt ra, bên trong dường như là một người đang ngủ say.
Mộc nhân giờ đây đã thay một lớp da mới, sắc mặt hồng hào, làn da trắng nõn, một đầu tóc dài mượt mà, an tĩnh nằm ở đó, khuôn ngực phập phồng đều đều hệt như người sống.