- ---------------------------------
Mộng Xu thượng thần mấy ngày này đều ở cung Nguyên Minh tìm hiểu Thiên Đạo chi thuật, suốt thời gian dài không ra ngoài. Tống Chu mang ma quân đến bên ngoài cung, trên đường đi ngẫu nhiên gặp vài vị tiên quân.
Phản ứng của hầu hết các tiên quân khi nhìn thấy ma quân đều là khiếp sợ, có vị khoa trương đến nỗi chỉ chăm chú nhìn y, không để ý cục đá dưới chân, kết quả té, chìm vào bên trong Thiên Hà.
Thấy vậy, ma quân thở dài, phong thủy ở thiên giới quả nhiên không tốt.
Tin tức Tinh Như tiên quân chết đi sống lại nhanh chóng truyền khắp thiên giới, lúc này có người lại tung thêm tin tức càng kích động hơn, Tinh Như tiên quân giờ đã là ma quân. Tất cả mọi người đều thắc mắc, tại sao y nhảy Đăng Tiên Đài một phen liền thành ma quân.
Hơn nữa y hiện tại đã là ma quân, đến đây lâu như vậy cũng không có ai đuổi y xuống. Quan hệ của thiên giới và yêu giới từ lúc nào đã hài hòa đến vậy?
Hiếm lạ, thật sự hiếm lạ.
Mộng Xu nghe có người gọi mình, từ Nguyên Minh cung đi ra, nhìn thấy ma quân đang dựa vào cột đá bên ngoài điện, hắn hơi sửng sốt, hỏi: "Sao bệ hạ lại ở đây?"
Phong Uyên đi đâu rồi, sao lại để y một mình đến thiên giới như này?
Chẳng nhẽ hắn ở yêu giới gặp chuyện gì, đang chờ mình đến chuộc thân sao?
Mộng Xu ngay lập tức cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng nề.
Hắn một bên mời ma quân tiến vào Nguyên Minh cung, một bên thuận miệng hỏi: “Phong Uyên đâu?”
Ma quân ý giản ngôn hãi* nói: "Đang hôn mê.”
*ý giản ngôn hãi: lời nói ra đơn giản mà làm người khác kinh hãi
Đang hôn mê sao?
Nửa năm này Phong Uyên quả thật có chút suy yếu, Mộng Xu vội vàng hỏi: "Sao lại thế?"
Ma quân nói ngắn gọn với Mộng Xu về việc Phong Uyên tu bổ phong ấn Thiên Ma mấy ngày trước.
Mộng Xu có chút kinh ngạc, chỉ là một cái phong ấn, làm sao có thể khiến Phong Uyên hôn mê. Bất quá, đây không phải lúc suy nghĩ về vấn đề này, hắn phải tận mắt nhìn mới biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Tinh Như tiên quân——" một tiếng kêu lanh lảnh vang lên bên ngoài Nguyên Minh cung, ma quân quay đầu lại, liền nhìn thấy một tiểu tiên nữ mặc váy vàng nhạt chạy tới chỗ y. Tiểu tiên nữ này vóc dáng không cao, nhìn qua chỉ tầm 7, 8 tuổi.
Mộng Xu không kịp ngăn Vi Lộ gọi ma quân như vậy, cơ mà nhìn qua vị ma quân này dường như cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Dù sao đây cũng không phải người đầu tiên gọi y là Tinh Như tiên quân. Ma quân cụp mắt xuống, nhìn tiểu tiên nữ đã chạy đến trước mặt mình, suy nghĩ một chút rồi đưa tay xoa xoa đầu nàng.
Vi Lộ nghiêng đầu nhìn y, nàng nghe một người nói Tinh Như tiên quân sống lại, đang ở thiên giới. Mới đầu nàng không có tin, lại liên tiếp gặp vài người đều nói như vậy, lúc này mới vội vội vàng vàng xách váy chạy đến cung Nguyên Minh.
Trước đây, Vi Lộ có thể nhìn thấy vài sợi lông lưa thưa trên đầu Tinh Như tiên quân, nhưng giờ đây, nàng không thể nào nhìn thấy chân thân của y được.
Y dường như lợi hại hơn trước đây rất nhiều nha.
Vi Lộ đi mấy vòng quanh người ma quân, trong Nguyên Minh cung không có hoa cỏ, cũng không có huân hương, lúc này gió nhẹ thổi tới, bích sa màn lay động, nàng ngửi thấy trong gió có chút ngọt ngào. Vi Lộ hít một hơi, ngửa đầu nói với Mộng Xu: "Mộng Xu thúc thúc, con muốn ăn kẹo đường."
Mộng Xu không quá mẫn cảm với yêu khí, không biết tại sao nàng đột nhiên muốn ăn kẹo, nhưng trong số các vị thượng thần, hắn là người chiều chuộng Vi Lộ nhất, vậy nên cười cười nói với nàng: "Bây giờ ta phải đến yêu giới một chuyến, đợi ta trở lại sẽ làm cho con."
Vi Lộ ồ lên một tiếng, lại quay đầu nhìn ma quân, dùng ánh mắt trông mong, sốt sắng hỏi: “Vậy…vậy Tinh Như tiên quân có ở lại không?”
Đến nay, Mộng Xu vẫn không thể hiểu nổi vì sao Vi Lộ lại thích Tinh Như tiên quân đến vậy, hắn lắc lắc quạt xếp trong tay, nói với nàng: "Y phải đi cùng ta."
Vi Lộ trừng mắt hỏi: "Vậy con cũng đi cùng hai người được không?"
Mộng Xu giơ quạt gõ nhẹ lên trán nàng: "Không được, con vẫn là thành thành thật thật ở thiên giới làm bài tập đi."
Vi Lộ thất vọng mà thở dài một hơi.
Cuộc sống thật không dễ dàng, nàng chỉ có thể thở dài mà thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần
=====================================
Ma quân và Mộng Xu vừa ra khỏi cung Nguyên Minh lại có một vị tiên quân khác cản y lại, nàng nhét một đoàn tơ hồng vào ngực ma quân, nhìn thẳng vào mắt y, nói: "Tơ hồng này khác với mấy cái trước đây, lần này cho dù có cắt đứt cũng không sao. Đây là ta đặc biệt làm cho ngươi, tưởng rằng không còn được gặp ngươi nữa, không ngờ hôm nay còn có cơ hội tương phùng."
Nói đến đây, hốc mắt của Nguyệt Lâm tiên quân có chút ẩm ướt, bởi vì trước đây Phong Uyên thượng thần cắt đứt sợi tơ hồng, cũng trực tiếp cắt đứt duyên phận của hắn với Tinh Như. Nguyệt Lâm vì vậy mà sau khi trở về đã tự trách bản thân rất lâu, cố ý bế quan cải tiến thuật pháp, hiện tại chỉ cần dùng sợi tơ hồng này liền có thể làm thành mối nhân duyên không thể chia lìa.
Mặc dù ma quân không nhớ vị tiên quân này là ai, nhưng không biết vì sao luôn cảm thấy đồ vật của nàng không quá đáng tin. Tuy nhiên, lần đầu tiên gặp mặt lại tặng y tơ hồng, ngược lại có chút thú vị.