Tinh Như chấn động, nhìn hắn mà không trả lời.
Tư Tuyền nói tiếp: “Khi lịch kiếp, ta được sinh trong nhà Nam Bình Chương tướng quân ở Việt quốc. Khi ấy, phụ thân đặt tên ta là Nam Hoa. Ta luyện tập võ công từ khi còn nhỏ, trưởng thành lập được đại công, nhưng cũng bởi điều đó mà khiến quốc chủ sợ hãi, thêm gian thần hãm hại, quốc chủ đối với chuyện này tin tưởng không chút nghi ngờ. Để tỏ lòng trung thành ta mổ tim ngay trên triều đường..."
Tinh Như lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Tư Tuyền, chuyện này cùng với cái Tinh Như từng được nghe ở nhân gian không sai biệt lắm. Sau khi hắn mổ tim mà chết, hắn cũng không thể chứng minh mình trong sạch, hôn quân ở nhân gian đòi giết cả nhà hắn, ngay cả hài tử 6 tuổi cũng không buông tha. Tọa kỵ đi theo hắn chinh chiến nhiều năm thế mà sinh ra vài phần linh tính, nó bị nhốt trong miếu tướng quân không thể rời đi nửa bước, chỉ có thể canh giữ ở đó, chờ đợi nhiều năm mới có người đưa xác chủ nhân nó đi an táng đàng hoàng.
Linh Tê cung lặng ngắt như tờ, bích sa phía sau bay bay, lư đồng khói trắng lượn lờ, thật sau sau, Tinh Như mới khẽ than một tiếng. Y kỳ quái hỏi hắn: “Thượng thần…vì sao người nhớ rõ như vậy?”
Một làn gió chậm rãi thổi qua, chuông bạc dưới rèm kêu ting tang như tiếng tiểu hài tử, Tư Tuyền xoay người, cười nói với Tinh Như: “Muốn nhớ tự nhiên liền có thể nhớ.”
Tinh Như sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tư Tuyền trước mặt, lại hỏi hắn: “Sau khi lịch kiếp trở về vẫn có thể nhớ sao?”
Tư Tuyền gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Như, khẳng định nói: "Đương nhiên có thể."
Âm thanh kia giống như tiếng sấm đã chôn vùi trong lòng đất nhiều năm, đột nhiên vào một ngày nào đó, oanh tạc một tiếng nổ bên tai y, khiến y trở tay không kịp, vang vọng đến tận sâu linh hồn. Ở nơi Tinh Như không nhìn thấy, ma khí xoay tròn chuyển động, chậm rãi chảy vào trong thất khiếu, vậy nên những lời của Tư Tuyền cứ ở bên tai y lặp đi lặp lại không ngừng.
Hóa ra Thượng thần sau khi lịch kiếp có thể nhớ hết tất cả sao?
Tinh Như dường như ở khoảnh khắc kia biến thành một phiến đá, vĩnh viễn im lặng, không bao giờ cất tiếng nữa.
“Nhưng Tống Chu bọn họ nói…” Tinh Như mở miệng, không hiểu sao không thể thốt nên lời.
Tư Tuyền biết y định nói gì, vẫn như thường lệ quan tâm nhìn y: “Bọn họ chưa từng lịch kiếp, làm sao biết được?”
Thật lâu sau, Tinh Như mới trả lời: "Quả thực vậy."
Y cúi người hướng Tư Tuyền khom lưng: "Tiểu tiên cáo lui trước."
Nhìn thấy Tinh Như rời đi cùng ma khí quanh người, Tư Tuyền vẫn mỉm cười, như chợt nhớ tới điều gì, gọi y: "Tinh Như, ngươi quên mang theo sa bà quả."
Tinh Như mỉm cười, lắc đầu: "Không cần, đa tạ Thượng thần."
Khi bóng dáng y hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Tư Tuyền, hắn thu hồi nụ cười trên mặt, từ đầu ngón tay tản ra một tia ma khí, hai mắt hiện ra một chút sắc đỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Sau khi tiên nhân lịch kiếp, vì không thể quên chuyện phàm trần mà rất nhiều người đã đọa ma, quấy nhiễu luân hồi thế gian. Để ngăn cản điều này, Thiên Quân đã bàn bạc cùng chúng Thượng thần, bất cứ ai sau khi lịch kiếp đều phải trải qua Vong Trần lôi mới có thể trở lại thiên giới, ai cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Tư Tuyền trước khi xuống nhân gian đã để lại một ảo ảnh trong Vong Trần lôi, khi lịch kiếp trở về, hắn vẫn không quên được phàm trần ái hận, lại không thể ra tay nhiễu loạn luân hồi, ngày đêm bị thù hận tra tấn.
Phong Uyên à Phong Uyên, tương lai một ngày nào đó, ngươi sẽ vì chỉ dụ chính tay mình hạ, vì Vong Trần lôi chính tay mình tạo ra mà hối hận sao? Ngươi sẽ như ta ngày đó ruột gan đứt đoạn, đau đớn muốn chết?
Tư Quyền cười nhạo một tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, sau đó, hai hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống, hắn lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ngã khuỵu xuống đất.
Ở Cửu U giới, bia linh kia hỏi hắn có chuyện hối hận không?
Hắn đương nhiên có! Hắn hối hận mình toàn tâm toàn ý vì một hôn quân như thế, hối hận đã để cho hoàng đế ngu xuẩn kia cùng thiếp thất hưởng nửa đời vinh lạc, hối hận vì hắn mà mấy vạn binh sĩ chết nơi sa trường… Và điều hắn hối hận nhất đời này là sau khi lịch kiếp trở về, không thể cứu được người kia.
Tiểu hài tử mới bao nhiêu tuổi đâu, từ đó về sau không bao giờ có thể gặp lại nữa.
Gió ngừng thổi, vạn vật trên đời cứ mãi xoay vòng để rồi cuối cùng không còn đường quay trở lại.