Tinh Như nghe thấy lời này liền lùi lại nửa bước, vừa rồi y chút nữa cùng Nguyệt Lâm nói chuyện yêu đương, hiện tại Tống Chu cũng tới chung vui, chẳng lẽ hoa đào ở Thiên Đào Viên đã nở nhầm chỗ rồi?
Thấy hắn tránh mình như tránh tà, Tống Chu lắc đầu thở dài, dựa vào gốc cây ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tinh Như hồi lâu, mới nói cho y nghe một bí mật hắn luôn giấu trong lòng. Hắn cùng các vị tiên quân ở đây không giống nhau, kỳ thật hắn là từ yêu giới bay lên, ở thiên giới nhiều năm chưa từng trở lại. Tuy rằng hắn ở yêu giới không có thân nhân bằng hữu, nhưng dù sao đó cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Tinh Như suy nghĩ một lúc, y hiểu tại sao Tống Chu lại cảm thấy quen thuộc với mình. Dù sao La Sát điểu cũng là loài chim quý hiếm ở yêu giới, Tống Chu tiên quân là đang nhớ nhà a.
Y âm thầm thở dài trong lòng, mặc dù cảm thấy Tống Chu rất đáng thương, nhưng cũng không dám nói cho hắn biết y chính là La Sát điểu, vạn nhất Tống Chu không tin, bắt y hiện nguyên hình. Tống Chu hay tám chuyện như vậy, không cần đến ngày mai, toàn bộ thiên giới đều sẽ biết hình dáng thật của y thảm hại đến mức nào. Tinh Như vỗ vỗ vai Tống Chu, không tiếng động an ủi hắn, trong lòng thầm nhủ, đến một ngày lông vũ trên người mình lại mọc lên đầy đặn, lúc đó y nhất định sẽ cho Tống Chu cảm nhận tình cảm Yêu giới đồng liêu.
Về phần ngày đó là ngày nào, cái này cũng thật khó nói...
Y đã chờ cả trăm năm rồi, lông vũ chưa từng mọc lại.
Nỗi buồn của Tống Chu đến nhanh, đi còn nhanh hơn. Chỉ một lát sau, hắn đã trở lại với dáng vẻ hi hi ha ha thường ngày, cùng Tinh Như trò chuyện một lúc về tơ hồng của Nguyệt Lâm rồi trở về tiên cung của mình.
Tinh Như một mình ở lại Thiên Đào Viên thêm hai ngày nữa. Trong thời gian đó, Vi Lộ đến tìm y vài lần, quấy lấy y đòi y kể chuyện, nhưng tất cả những gì còn đọng trong đầu y từ trăm năm trước đều là trộm xuân cung đồ! Nếu y thực sự kể mấy loại chuyện này cho tiểu khả ái trước mặt nghe, bốn vị Thượng Thần sẽ đến vặn đầu chim của y mất.
Ngẩng đầu nhìn mấy tia nắng mỏng manh xuyên qua kẽ lá, cánh hoa rơi vào Thiên Hà, trôi xa cùng làn sóng lấp lánh, y thầm nghĩ, hôm nay hẳn là một ngày tốt lành.
Không lâu sau, Vi Lộ bị Mộng Xu dẫn trở về đọc sách, Tinh Như tiện tay lưu lại một ảo ảnh ở Thiên Đào Viên rồi đến Cung Tử Vi cung. Hôm nay y không đến tìm Phong Uyên, mà là tìm Tập Cốc.
Trước Tử Vi cung có Minh Quang điện, sau có Trường Thu cung và Vong Ưu, ngoài ra còn có 33 đình đài lầu các được bao quanh bởi sông Thiên Hà.
Khi đến, Tập Cốc đang đọc sách ở Ánh Nguyệt các. Từ sau khi rời khỏi Vô Tình Hải, Tập Cốc rất sợ lạnh, vậy nên Phong Uyên đặc biệt sắp xếp hắn ở đây. Nơi này Thiên Hà chảy qua, được bao quanh bởi một vườn hoa Ánh Nguyệt, cái tên Ánh Nguyệt các là có từ đây.
Nhìn thấy Tinh Như, Tập Cốc đặt sách trong tay xuống, mỉm cười đi về phía y: "Tinh Như, ngươi tới rồi?"
Tinh Như lãnh đạm nói: "Ngày đó cảm tạ ngươi đã cho ta sơ đồ bố trí Tử Vi cung."
Tập Cốc cười nói: "Ngươi không cần cảm ơn ta, ngươi ở Vô Tình Hải đã giúp ta rất nhiều, không có ngươi cùng Sở Tang, sợ là ta không thể sống được đến ngày hôm nay."
Đây là sự thật, nguyên hình của Tập Cốc là một con thỏ nhỏ, sinh ra đã trắng trắng nộn nộn, thật sự rất đáng yêu. Nhưng người trong Vô Tình Hải đều là loại đại gian đại ác, nhìn thấy vật nhỏ đáng yêu nào có thể hảo hảo chiếu cố, vừa nhìn liền muốn đem hắn nướng lên. 𝖳ìm tru𝘆ện ha𝘆 tại ( 𝖳RÙ𝖬𝖳RU𝓨Ệ N.𝒱N )
Khi Tinh Như lần đầu tiên đến Vô Tình Hải, y cũng là một con chim nhỏ bé đáng thương, tùy ý người ta khi dễ. Lúc đó y đã bị cháy hết lông, lại thêm tra tấn thiên đao vạn quả, nếu không có Sở Tang, y sợ là cũng biến thành một đĩa gà nướng.
Lúc còn bé ở cùng Cơ Hoài Chu, y đã biết đến thuật tạo mộng, với sự trợ giúp của Sở Tang, khôi phục được chút pháp lực, y liền thi triển thuật tạo mộng lên người ở Vô Tình Hải.
Vào thời khắc cuộc đời bọn họ thống khổ nhất, Tinh Như khiến bọn họ chìm đắm trong mộng cảnh, mãi cho đến khi đau đớn xin tha mới thôi.
Y dùng ác mộng làm lồng giam, Sở Tang dùng vũ lực tàn phá thân xác đối phương, hai người phối hợp cực ăn ý, chẳng mấy chốc liền thống trị Vô Tình Hải.
Cứu Tập Cốc chỉ là một sự trùng hợp. Thực ra lúc đó y và Sở Tang có chút thèm ăn thịt thỏ, kết quả chưa kịp nhóm lửa, Tập Cốc đã biến thành người. Dù hai người bọn họ tâm ngoan thủ lạt, ra tay tàn nhẫn, cũng không thể ăn thịt Tập Cốc trong hình dạng con người a. Bữa ăn này giống như tiền trong túi, nói mất liền mất.
Tập Cốc mặc dù là một con thỏ, nhưng thân hình lại cao lớn. Bất quá, mặc dù hắn sinh ra cao lớn nhưng gan vẫn là gan thỏ. Bởi vậy, Tinh Như luôn tò mò điều gì khiến hắn bị đày đến Vô Tình Hải, nhiều năm qua vẫn chưa có câu trả lời.
Con thỏ này khi biến thành hình người sở hữu một đôi mắt phượng hẹp dài, cùng thân hình cao lớn của hắn có chút không phù hợp. Tinh Như đã từng tâng bốc Tập Cốc hết lời trước mặt Phong Uyên, nói rằng hắn rất có sức hút, nhưng mấy lời đó nói đều vô nghĩa, hai sư đồ này ở cùng nhau không có nửa điểm tương đồng.
Tinh Như cúi đầu không nói, quá khứ trong Vô Tình Hải cũng không có gì nhiều để nhớ.
Bỗng nhiên trăm năm trôi qua, Sở Tang không còn nữa.
Trước đây khi còn ở Vô Tình Hải, y và Sở Tang nương tựa lẫn nhau, ngẫu nhiên muốn uống rượu, hai người liền tìm đại một chỗ thống khoái uống vài ly. Sở Tang tửu lượng không tốt, hai ly xuống bụng liền bắt đầu nói mê nói sảng, Tinh Như mơ màng say nhìn Sở Tang cười suốt, hắn tựa hồ coi Tinh Như thành một người khác, lặp đi lặp lại một câu nói: “Là ta cam chịu, cam chịu biến thành hạ tiện…”