Hôm sau, khi Lam Từ nhìn thấy cha Lam thì cậu cũng không hỏi gì.1
Cậu cảm thấy cha vẫn còn để ý đến chuyện trước đây, hơn nữa còn không hề vui vẻ, giờ cậu hỏi sẽ làm ông càng thêm khổ sở, vậy nên cậu im lặng luôn.
" Tiểu Hàn đâu rồi?"
Lam Mặc nhìn không thấy Diêm Hàn thì hỏi, sau một đêm có vẻ tâm trạng của ông đã được điều chỉnh lại, trong giọng nói cũng không nghe ra được cái gì.
" Anh ấy ra ngoài làm gì đó."
Lam Từ lắc đầu.
Vừa nói xong thì thấy Diêm Hàn đi vào.
" Ăn cơm thôi."
Lam Mặc ngồi xuống bàn.
" Chiều nay hai đứa có đi đâu không?"
Ông hỏi.
Lam Từ nhìn Diêm Hàn.
Cậu thấy có chút lo lắng cho ông nên cũng đắn đo đến việc ra ngoài.
" Chiều chúng con sẽ đi ăn với bạn học của Lam Từ."
Anh nói.
" Ừm."
Lam Mặc tỏ vẻ đã biết.
Diêm Hàn ở dưới bàn nắm tay Lam Từ, ý bảo cậu đừng lo lắng.
Buổi chiều lúc rời nhà Lam Từ vẫn còn đắn đo, nhưng vẫn bị Diêm Hàn kéo đi.
" Để cha một mình có sao không?"
Lam Từ mặt nhăn mày nhíu. Ra chươ𝗻g 𝗻ha𝗻h 𝗻hất tại ( T R 𝐮 𝐌 T R 𝗨 𝐘 𝘦 N.V𝗻 )
" Không sao."
Diêm Hàn nói, nắm tay cậu đi.
" Nếu lúc này bên cạnh cha có người khác thì tốt rồi."
Lam Từ buồn bã nói.
Diêm Hàn chỉ nghe chứ không nói gì.
" Anh nói, nếu không phải có năng lực kia thì hai chúng ta..."
" Tôi thích em cũng không phải chọn tam lấy tứ."
Diêm Hàn ngắt lời cậu.
" Nếu thật lòng thích nhau, từ bỏ thân phận Alpha thì lại làm sao?"
Anh nhàn nhạt nói.
Lam Từ mới đầu thì không hiểu, nhưng đợi hiểu rồi thì cậu lại chấn kinh nhìn anh.
" Làm sao có..."
" Tại sao không, chẳng lẽ em còn muốn cho mình một lối thoát riêng, nếu là vậy thì hai A A không nên yêu nhau, chỉ là so ai hy sinh nhiều hơn mà thôi."
Diêm Hàn nhìn cậu, trong mắt có kiên định nói không rõ.
" Tình yêu là sự thử thách, Lam Từ."
Anh ôm lấy cậu, nhẹ giọng thủ thỉ.
Ở nơi phố xá tấp nập, người đến người đi, nhưng lời kia lại chuẩn xác mà chui vào tim cậu.
Xung quanh bao nhiêu người nhìn họ chỉ trỏ, này cũng là thử thách đi...
Trong phần tình cảm này so ra thì Lam Từ trả giá nhiều hơn, nhưng Diêm Hàn sao không phải đang mỗi ngày dùng sự yêu thương và cưng chiều của mình đi bù đắp cho cậu chứ.
Tình yêu nào có công bằng, hy sinh, cũng là vì muốn hoàn thành ý nguyện của mình mà thôi.
Nếu Lam Từ không phải là Lam Từ, nếu Diêm Hàn không đủ yêu thương, có khi họ cũng không đi được đến nước này.
" Này, hai người ở giữa đường rải cơm chó cho ai ăn, mau lên xe."
Ngô Thiên hét toáng lên, mắt trợn trắng nhìn hai người bên đường.
" Đi thôi."
Diêm Hàn nắm tay cậu lên xe.
" Lam Từ có chuyện gì vậy?"
Ngô Thiên thấy đôi mắt hồng hồng của Lam Từ thì nghi ngờ hỏi.
" Hai người cãi nhau?"
Hắn suy đoán.
" Con mắt chó nào của cậu thấy chúng tôi cãi nhau!"
Lam Từ trợn đôi mắt hồng hồng lên nhìn hắn.
" Tôi chỉ hỏi thôi mà."
Ngô Thiên nhún vai.
" Chúng tôi còn phải rải cơm chó cho cậu."
Lam Từ đắc ý nói.
" Mẹ nó chứ!"
Ngô Thiên tức ói máu.
Diêm Hàn nhìn bảo bối nhi hung hăng như vậy thì cười, cùng cậu mười ngón đan xen.
Lam Từ nhìn anh, cũng nắm lại.
Nhà hàng Ngô Thiên đã đặt cũng khá gần nơi này, nên mới đầu hai người Lam Từ đã định đi bộ đến, không nghĩ lại gặp Ngô Thiên trên đường.
" Hai người vào trước đi, chúng tôi đi đỗ xe."
Ngô Thiên nói với hai người họ.
Diêm Hàn mở cửa xe cho Lam Tử xuống.
Nhưng khi hai người vừa đi được vài bước, cửa nhà hàng còn chưa đến đã bị chặn lại.
Người ta nói không có sai, là oan gia thì sẽ gặp lại, chưa nói này còn có máu mủ ruột rà, dây mơ rễ má trong đó.
Lam Từ nhìn người đang chặn trước mặt cậu, mày cũng bất giác cau lên.
" Lam Từ, con là Lam Từ đúng không?"
Hạ Bách đã gần ba mươi lăm nhưng vẫn còn rất trẻ trung, có vẻ là được ăn sung mặc sướng, chưa kể hắn còn là Omega nam, càng lớn tuổi thì càng thêm quyến rủ, vẻ ngoài... Cứ nhìn Lam Từ thì biết, Hạ Bách chắc chắn không thể xấu được.
Hắn đưa mắt nhìn Lam Từ, trong mắt là vẻ gấp gáp muốn nhận thân.
" Tôi không phải."
Lam Từ quả quyết phủ nhận.
" Con phải, Lam Từ, chúng ta nói chuyện chút được không, ba chỉ muốn..."
" Tôi không có ba!"
Lam Từ kéo tay Diêm Hàn đi vòng qua.
Nhưng Hạ Bách nhất định không cho cậu đi, lại chặn ngang trước mặt, vẻ đau khổ hiện lên trên nét mặt, đôi mắt cũng hồng lên.
Diêm Hàn biết, Lam Từ thừa hưởng đôi mắt từ người này, nhưng anh lại thấy chán ghét khi nhìn vào đó.
" Là Lam Mặc đã nói gì với con đúng không, ta không phải như con nghĩ đâu!"
Hạ Bách gấp gáp mà hô lên, khiến cho người xung quanh đó quay lại nhìn họ.
Mùng hai tết người ra đường rất đông, chưa kể chỗ này còn là trước cửa nhà hàng nổi tiếng, người nhìn vào họ càng nhiều hơn.
Hạ Bách vốn cũng không muốn vậy, nhưng tình cờ gặp Lam Từ ở đây đã là ông trời chiếu cố, hôm qua khi nhìn thấy cậu, trở về hắn đều nghĩ đến đứa con năm xưa lúc hắn bỏ đi chỉ mới năm tuổi kia, Lam Mặc có thể không nhận nhưng đứa con này, nếu đã gặp lại tức là duyên phận của họ vẫn còn, hắn muốn bù đắp cho nó, cũng không có ý gì khác, nhưng Lam Mặc lại nói xấu hắn với nó, không để hắn nhận con thì dù có phải ra toà hắn cũng sẽ dành lấy nó.
Hắn phải cho Lam Từ biết vẫn còn một người muốn yêu thương cậu.
" Làm sao đây, thấy người ta đẹp trai mà muốn nhảy ra nhận thân sao, thời buổi này hay thật đó."
Lam Từ lại lạnh lùng nhìn hắn, cậu cảm thấy cậu có một nữa dòng máu của người này thật sự là ghê tởm mà.
Bộ nghĩ cậu vẫn là con nít hay sao, mặc cho người bày bố?
" Không phải, nếu con không tin thì chúng ta có thể đi xét nghiệm AND, ba không có nói dối con!"
Hạ Bách gấp độ chảy nước mắt.
Người xung quanh hóng dưa hóng đến sảng, ai cũng đứng lại nhìn một màn nhận thân này.
" Cứ cho nhưng tôi là con ông đi, vậy sao giờ ông mới đến?"
Lam Từ nhướng mày nhìn hắn.
Nhiều người nhìn cậu bình tĩnh như vậy thì nghĩ Hạ Bách nhận nhằm thiệt, chứ ai nghe người ta nói là ba mình mà không có chút cảm xúc gì như vậy.
Giận dữ hay là đau đớn mỉa mai mới đúng.
"Ba..."
Hạ Bách cũng không biết nên nói sao, cứ lắp bắp mãi.
" Ầy thì nổi khổ tâm, đúng không?"
Lam Từ tốt bụng giúp hắn nói.
Hạ Bách nước mắt rơi còn nhiều hơn.
" Xem như ông có nổi khổ đi, vậy ông cứ tiếp tục mà sống cuộc sống bất đắc dĩ của mình, sao phải đến đây diễn cái màn nhận con sướt mướt này làm gì, ông xem, tôi đã trưởng thành, cũng không phải đứa con nít ba tuổi cần ba yêu thương. Vậy đi, ông chuyển cho tôi số tiền làm phí nuôi dưỡng mười mấy năm nay, xem như ông cũng có quan tâm tôi, sau đó ông tiếp tục với gia đình mới, cuộc sống bấy lâu của ông, lỡ may ông có đứa con khác cũng không cần tôi về diễn trò cha dượng con chồng với nó đúng không?"
Lam Từ giống như đang đọc kịch bản máu chó nào đó, còn trực tiếp móc điện thoại ra muốn Hạ Bách chuyển tiền luôn, làm đến ai cũng đờ cả người ra nhìn cậu.
Bản thân Hạ Bách càng ngu cả người, khóc cũng quên khóc.
Diêm Hàn mém chút thì bật cười.
Hai người Ngô Thiên vừa đến đã nghe lời này của Lam Từ, hắn suýt thì phun ra, mẹ nó tấu hài hả Lam Từ?
Diêm Phong kéo hắn qua một bên, đứng xem sao.