• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Diêm Hàn! Chết tiệt ngươi làm cái gì, buông nó ra!"

Lục Khanh vừa đến đã nhìn thấy Lục Lang bị anh một chân đạp lên ngực, nhấn xuống, mí mắt ông muốn nổ tung.

Nhưng Diêm Hàn nghe thấy chẳng những không bỏ ra mà còn nhấc chân đạp lên mặt Lục Lang.

Lục Lang lúc này đã chết lặng, không rên một tiếng.

Diêm Hàn buồn chán nhìn hắn rồi dời mắt lên nhìn Lục Khanh.

" Lục Khanh, ông đến thật nhanh a."

Diêm Hàn giống như bằng hữu lâu ngày mới gặp mà nói chuyện với ông ta.

Lục Khanh tức muốn nổ phổi mà phải cố gắng kiềm nén lại, lúc này không thể chọc giận cái tên ma vương này nữa.

" Diêm Hàn, cậu muốn sao, chúng ta từ từ nói, cậu buông nó r..."

" A!!"

Lời ông còn chưa nói xong thì tiếng hét của Lục Lang đã vang lên.

Hắn bị Diêm Hàn đạp lên ngón tay, nghiến xuống.

" Được được, Diêm thiếu gia, cậu nói đi, cậu muốn sao?"

Lục Khanh không còn dám nói nhảm nữa.

Quan trọng là Diêm Hàn không muốn nói nhảm với ông ta.

" Các người không phải coi trọng chút gia sản đó sao, được thôi, 5% cổ phần tập đoàn Lục thị, tôi sẽ bỏ qua cho Lục Lang."


Diêm Hàn thản nhiên nhìn Lục Lang mà mở miệng là giở ra công phu sư tử ngoạm.

Lời này đừng nói Lục gia ba người chấn kinh, cả Diêm Phong cũng trợn mắt ngoác mồm.

Đùa phải không, Diêm thiếu gia?

Lục thị tập đoàn không hề kém cạnh Diêm thị chút nào hết, còn 5% cổ phần?

Cổ phần Lục thị là rau cải trắng sao trời?

Còn ngồi không mà hưởng lợi tức hàng tháng của Lục thị, này còn hơn đòi trăm vạn ngàn vạn của Lục gia nữa.

Lục thị khác, Lục gia khác, Lục thị là bao gồm tất cả các nhánh của Lục gia, dù Lục Khanh có là gia chủ Lục gia thì cũng phải đổ máu vì 5% này chứ nói.

" Diêm Hàn ngươi..."

" A!!"

Lần này chân anh đè lên cánh tay của Lục Lang, nghiến xuống.

Diêm Phong nhìn mà cũng đau theo, không khéo sẽ tàn phế đó trời.

" Ông không quyết định được, dễ mà, Diêm Phong!"

Diêm Hàn không làm khó ông ta, gọi Diêm Phong.

Diêm Phong có vẻ hiểu, mở điện thoại ra gọi.

Hắn gọi đi đâu?

Trong lòng Lục gia ba người đều hiện lên câu này.

" Alo, Lục trưởng lão, ông nghe rồi đó, chắc không cần tôi phải nhắc lại lời của thiếu gia đâu nhỉ."

Diêm Phong bá cháy con bọ chét nói với màn hình một câu.

Trong phòng họp của trưởng lão hội, Lục Tầm mặt trầm còn hơn đầm sâu nhìn Diêm Hàn trên màn ảnh, có xu hướng nghiến răng ken két.

Mấy người bên nội viện cười có chút hả hê, này thì nhiều tiền.

Mấy người bên ngoại viện trừ Lục Tầm thì có chút cười trên nổi đau nhìn lão.

Nói chung toàn là đám lão quỷ, chẳng ai tốt lành.

" Được."

Lục Tầm nghiến lấy một chữ kia đến mức ai cũng ê răng.

Diêm Phong đang mở loa ngoài nên ai cũng nghe được.

" Vậy thì lo mà chuẩn bị hợp đồng đi thôi, ngày mai tôi sẽ mang em ấy đến ký."

Diêm Hàn cười cười.

" Khoan đã, không phải cậu ký?"

Lục Tầm có chút theo không kịp tiết tấu gấp hỏi lại.

" Tôi ký? Ngài đùa tôi à? Tất cả đều là của tôi nếu tôi muốn, tôi cần gì đi tranh 5% như cái móng tay đó, ngài già rồi nên lú lẫn hử?"

Diêm Hàn cười nhạo nói, đánh mắt với Diêm Phong.

Diêm Phong hiểu ý cúp máy.

Lục Tầm trừng trừng nhìn Diêm Hàn trên màn hình, thiếu điều muốn nhảy bổ lên cấu xé anh.

Mấy người kia đều nhịn cười, nhưng trong lòng đều rất tò mò ai sẽ là người ký nó.

Bên kia Diêm Hàn đã thoả thuận xong, nhàn nhã thả chân ra.

" Muốn đánh nhau? Tìm tao này, đừng nghĩ rằng nắm được điểm yếu của tao rồi mà hí hửng, em ấy có mệnh hệ nào, không chỉ là Lục gia, Đế gia cũng nát."

Anh cúi thấp đầu nhìn Lục Lang hai mắt nhắm chặt nhìn trên đất, lời nói ra lại không chỉ nói cho hắn nghe.

Diêm Hàn đứng dậy rời đi.

Không chỉ Lục gia mà cả trưởng lão hội cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

Con sói đã thức tỉnh.

" Tôi nghĩ ở đây chắc ai cũng biết ngày mai cậu ta sẽ mang ai về rồi chứ, tự biết mà làm thôi."

Mộc Tiêm đứng lên, nhìn cả bàn người nói một câu rồi đi mất.

Cả trưởng lão hội lặng ngắt như tờ, trong lòng mỗi người là ý tưởng gì chỉ có chính họ biết.

...

Lam Từ vừa tắm xong nằm dài trên giường, tay cầm điện thoại nghịch nghịch.

Cốc cốc cốc...

" Lam Từ, mở cửa!"

Có tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Ngô Thiên như sấm nổ bên tai.

Lam Từ khó hiểu mà đứng dậy.

" Cậu..."

" Cậu biết gì chưa Lam Từ, Diêm Hàn hắn đến trường khác đánh người kìa!"

Ngô Thiên vừa thấy mặt Lam Từ đã hét lên.

Lam Từ còn chưa kịp mắng hắn thì đã bị lời kia làm cho chấn kinh.

" Cậu nói cái gì?"

Lam Từ há mồm hỏi, có chút tiếp thu không kịp.

" Vào trong, tôi cho cậu xem, nếu không phải tôi nhanh tay tải về là giờ này cũng không xem được đâu."

Ngô Thiên đẩy cậu vào phòng, khoá cửa, chặn lại một đóng ánh mắt tò mò của những phòng bên.

Lam Từ tay cầm điện thoại của Ngô Thiên, chăm chú nhìn vào video.

Video này có vẻ được quay từ đầu, lúc Diêm Hàn vừa bước vào lớp học của Lục Lang.

Sau đó là...

Tuy không biết tại sao nhưng mà chỉ nhìn thôi mà tim cậu cũng đập thình thịch, đẹp trai ngầu lòi thấy ớn... Khụ khụ...

" Đẹp trai không?"

" Đẹp... Sao cậu có video này?"

Ngô Thiên vẻ mặt thiếu đánh nhìn Lam Từ cười hớ hớ.

Lam Từ hít sâu, nén lại cảm tưởng muốn đánh người của mình, nhìn hắn.

" Lúc tui thấy tin này thì nó được đăng tải rộng khắp luôn, tui vừa nhìn thấy Diêm Hàn là đã lật đật tải về, tui thật là thông minh mà, vừa tải về xong thì toàn bộ video ở những nơi khác đều bị gở xuống, giờ chắc chẳng có mấy người có đâu, mà có cũng phải giấu cho kín, video gốc sợ rằng đã lên đĩa rồi."

Ngô Thiên vội vàng làm lành, lúc nói chuyện còn rất đắc ý sự nhanh nhạy của mình.

Diêm Hàn là ai hắn cũng biết rồi, chỉ bằng Diêm gia cũng đủ để phong sát video này chỉ trong tí tắc chứ nói, cơ mà Diêm Hàn có vẻ muốn sỉ nhục Lục Lang nên chắc chuyện xoá video là do Lục gia.

" Cơ mà tại sao Diêm Hàn lại đánh thằng đó nhỉ, cậu ta không giống người sẽ đi đánh người nếu không có lý do."

Ngô Thiên phản hồi một câu đầy tính hợp lý.

Lam Từ không nói gì, chỉ kéo ngược video, nhìn kỹ mặt thiếu niên trong video.

Người này... Có chút quen...

" Cậu biết hắn là ai không?"

Lam Từ vẫn nhìn video mà hỏi.

" Lục gia Lục nhị thiếu."

Ngô Thiên nằm dài ra đất nói.

" Rất có quyền thế à?"

Lam Từ lại hỏi.

" So với Diêm gia thì ngang nhau, chỉ là chưa bao giờ thấy hai gia tộc này cạnh tranh nhau trên thương trường bao giờ."

Ngô Thiên nói ra hiểu biết của mình.

Nhưng Lam Từ lại hiểu được nhiều hơn, cũng đã nhận ra Lục Lang.

Hắn chính là người hôm đó ở buổi tiệc, cái đầu tóc đỏ này cũng không khó nhận ra.

Diêm Hàn nói hắn là người thức tỉnh huyết mạch.

Chẳng lẽ hắn là người cho người đánh cậu?

Lam Từ thật không nghĩ ra được nguyên nhân nào để cho anh phải đích thân ra tay mà lại lộ liễu như thế nữa hết.

Việc đến trường khác đánh người nếu để học viện Đế Lantic biết thì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh.

Diêm Hàn là đã tính toán kỹ rồi mới làm hay là không sợ gì cả, việc video bị phong sát là một chứng minh tốt.

Vậy giờ này anh đang ở đâu?

Ting.

Đi ngủ sớm đi.

Lam Từ nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình mà có chút ngứa tay muốn hỏi xem chuyện đánh nhau là làm sao.

Cơ mà cậu cũng kiềm chế được.


Không phải ngày mai anh sẽ đến đón cậu sao, lúc đó hỏi cũng được.


Đuổi Ngô Thiên đi xong Lam Từ nằm trên giường một hồi cũng không ngủ được.


Liếc nhìn cái nhẫn xương trên tay, Lam Từ theo bản năng xoay xoay nó.


Xoay xoay xoay... Vậy mà ngủ được rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK